Đả Đảo Vô Hạn

Phó bản sơ cấp : Trạch viện năm ấy 1.Nụ cười hiền từ


4 tháng


Hi Hữu, người không như tên. Là một người không có gì nổi bật lắm. Nhan sắc thì có nhưng không đến nổi nghiêng nước nghiêng thành. Học vấn và sự nghiệp thường thường như bao người. Không có sở thích gì. Là một con người nhạt nhẽo.

Nếu nói có cái gì khác biệt khiến người chú ý thì chính là hắn thế nhưng đến tận 15 năm từ khi thứ kia xuất hiện chưa từng bị nó để ý đến. Phải nói cái trình độ nhạt nhẽo đến tàng hình giữa đám đông này không biết nên ngưỡng mộ hay là không nữa, thật khiến người ta dở khóc dở cười mà.

Nhưng trốn được mùng một thì né sao được mùng năm. Hệ thống cuối cùng cũng chú ý tới nhân loại bị bỏ sót lại này, tức tốc bốc hắn ném vào phó bản. Có thể nói là trừ cái con virus phiền phức không biết từ đâu ra thì cái nhân loại này là vết nhơ thứ 2 trong cuộc đời nó.

Hi Hữu : Tôi đáng lẽ phải là vết nhơ đầu tiên chứ ?

Hệ thống : Đến cái này mà ngươi cũng muốn dành sao ?

Hi Hữu :…

Đối với cái trường hợp mới nhắm mắt ngáp một cái mở mắt ra đã từ nhà bị chuyển đến dưới trời nắng đứng cùng một đám người lạ không ai giống ai này. Hi Hữu rất chi là hoang mang.

Nhóm người tầm 13 người, 1 con số không may mắn lắm. Bọn họ đang đứng trước một trạch viện to lớn trông có vẻ cũ kỹ. Cổng trạch viện cũng to lớn như trong các phim cổ trang ti vi hay chiếu. Cửa sơn đỏ, trước trang trí 2 con sư tử đá oai vệ bám đầy rêu xanh, còn có chút bùn đất đen xì dính trên đó.

Ngoài ra, hình như trạch viện này đang có hỉ sự. Hi Hữu chú ý thấy có đèn lồng, lụa đỏ treo trên cửa.

Ting ting.

[Hệ thống: Chào mừng những người chơi may mắn được Thiên Thiên Linh chọn để tham gia phó bản trạch viện năm ấy.

Phó bản: Trạch viện năm ấy

Cấp bậc: Sơ cấp 2 sao ( đánh giá : chết ở đây xem như bạn gà )

Yêu cầu nhiệm vụ:

1. Sống sót đến khi đám cưới kết thúc.

Lưu ý : 1 phó bản có thể có nhiều nhiệm vụ. Hoàn thành 1 trong các nhiệm vụ chính có quyền chọn đi, ở .

Nhiệm vụ phụ xuất hiện ngẫu nhiên, nhiệm vụ này do npc hoặc phó bản tự phát , có tỉ lệ được hồi báo vật phẩm và kỹ năng.

Bối cảnh:

Đại công tử Lệ gia hôm nay tổ chức lễ cưới, với tư cách là bạn tâm giao, tri kỉ, người hợp tác, tình nhân, bạn bè,... Các ngươi được mời đến tham gia lễ cưới của đại công tử.

Chúc người chơi may mắn.]

Tuyệt vời, hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Thiên Thiên Linh cuối cùng cũng chú ý tới kẻ sắp tàng hình này.

Hi Hữu còn chưa kịp khóc lóc tiếc thương số phận thì có người đã khóc dùm rồi. Tiếng khóc kèm với âm thanh la hét không khác gì heo chọc tiết.

"Tôi không muốn đi nữa, tôi không muốn chơi nữa, tha cho tôi đi tha cho tôi!"Cô gái đầu tóc rồi bù hai tay ôm đầu không ngừng cào cấu ngồi thụp xuống đất nức nở. Mọi người xung quanh còn chẳng có ai thèm nhìn lầy cô ta một cái, ngoại trừ Hi Hữu.

Họ đã quá quen với những tình huống này rồi. Những người như thế này không sớm thì muộn cũng lạnh trong phó bản này thì cần chi phí sức quan tâm một người chết.

Hi Hữu nhìn thái độ lạnh nhạt của mọi người xung quanh, hoặc phải nói là chết lặng, lại nhìn cô gái còn đang la thét dưới đất. Ngay lúc Hi Hữu do dự tiến lên hỏi han thì cửa trạch viện kẽo kẹt mở ra.

Tất cả sự chú ý của mọi người lập tức tập trung về phía cửa, cô gái đang khóc cũng sợ hãi tái mặt chỉ dám thút thít chứ không dám la hét nữa. Cửa đỏ sẫm như phủ một lớp máu làm sơn hé ra một khe hở nho nhỏ. Đợi hồi lâu mà không có gì khác xảy ra, một người chơi mất kiên nhẫn tiến lên thăm dò.

Hắn khẽ khàng tiếp cận, áp sát mặt vào khe hở tính thăm dò. Ngay khi hắn vừa áp tới thì một gương mặt nhăn nheo đột nhiên lao vào tầm nhìn khiến hắn hãi hùng giật bắn ra ngả ngửa trước thềm cửa làm mọi người giật nảy mình vội lui lại mấy bước.

Giây sau, một bàn tay nhăn nheo từ từ thò ra nắm lấy mép cửa đỏ chầm chậm mở cửa, lộ ra một bà lão ngoài 60 lưng còng tóc trắng, gương mặt bà ta cũng nhăn nheo như tay bà ta vậy. Lớp da xệ xuống như mới đắp lên trên mặt một cách vội vàng, nó làm mắt bà ta như hai cái hố tối, không thấy con ngươi.

Bà ta dắt 2 tay sau lưng nhìn lướt qua đám người, ánh mắt bà ta như đang đánh giá từng kiện hàng. Ai bị bà ta nhìn qua đều cảm giác sóng lưng nổi tầng gai óc trên đó.

Đánh giá thoả thuê bà ta mới bắt đầu dùng chất giọng khàn đục lịch sự hỏi:"Các vị là khách của lão nhân gia phải không, mau mau vào đi, lão gia đang chờ các vị ở thiện phòng."

Bà ta từ tốn nói, sau lưng, từng người đàn ông to khoẻ mặt đồ gia nhân bước ra kèm 2 bên mỗi người chơi. Cô gái khóc lóc thảm thiết kia run rẩy như gà con bị xách nách lên lôi vào trong trước. Những người khác thấy vậy cũng theo sau.

Hi Hữu là người sau cùng, khi đi vào, hắn quay đầu thấy bà lão đang khoá mười ổ khoá to đùng vào cánh cửa, tiết tấu này như là sợ khách nhân chạy thoát vậy. Bà ta xong việc quay đầu bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hi Hữu liền kéo da mặt ra nở một nụ cười bà ta cho là hiền từ doạ Hi Hữu vội quay đầu chạy nhanh hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play