"Anh không sao chứ?"
"Không sao. Để anh ngồi một chút."
Thường Nhật quan sát Đông Phong một hồi. Sau khi ôm cậu hơn năm phút thì anh ta đột ngột kéo cậu ra. Gương mặt trắng bệnh, rõ ràng rất khó chịu. Có vẻ như cho dù anh ta có thích cậu đi chăng nữa thì căn bệnh ghét tiếp xúc vẫn không thế không ảnh hưởng. Nhưng có thế ôm được cậu lâu như vậy thì có thể thấy tiến triển khá tốt.
Kể từ lúc biết mình thích Thường Nhật, Đông Phong tích cực tìm hiểu cách chữa trị bệnh tâm lý ghét tiếp xúc. Thậm chí anh còn mời cả bác sĩ tâm lý đến công ty tư vấn cho mình để tiết kiệm thời gian. Anh cố gắng tiếp xúc thân thế nhiều hơn với Thường Nhật, làm quen với mùi cơ thể của cậu ấy.
Hồi nãy anh đã có thể ôm được cậu ấy trong một lúc. Hiện tại tuy cảm thấy cơ thể khó chịu nhưng không buồn nôn. Vậy sau này anh có thể làm những hành động thân mật hơn, như hôn cậu ấy chẳng hạn.
"Anh ổn rồi chứ?"
Thường Nhật lại gần nhưng không dám sát quá. Đột ngột bàn tay của Đông Phong vòng qua eo cậu rồi kéo cậu ép sát vào mình. Sau đó anh cúi đầu hôn một cái chóc lên môi cậu. Thường Nhật kinh ngạc đến cứng đờ người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play