Lạc Khinh Vân đang đi học, thầy dạy lý tuy buồn tẻ nhưng logic trật tự rõ ràng, rất dễ hiểu.
Chỉ là anh phân tâm, nguyên nhân phân tâm là Đàm Mặc ở trên giường bên cạnh đang nằm ngủ say.
Cậu nằm dang tay dang chân, chăn chỉ che được bụng, hai chân lộ ở bên ngoài, ngón chân vừa tròn vừa trắng, làm người liên tưởng đến kẹo sữa nào đó. Cậu nghiêng đầu phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, luôn có cảm giác như có thể có bong bóng phụt ra từ mũi bất cứ lúc nào.
Rất hiển nhiên, Đàm Mặc hoàn toàn không để bụng chuyện học tập, thầy dạy cho cậu toàn kiếm thức cơ bản ở tuổi đó, đối với Đàm Mặc mà nói đủ là được, học thêm một chút đều là lãng phí.
Nếu nói Lạc Khinh Vân một ngày có sáu tiếng đồng hồ là học tập, Đàm Mặc chắc chỉ có hai tiếng, dư lại bốn tiếng chính là nằm trên cái giường nhỏ của Lạc Khinh Vân mỹ kỳ danh rằng chờ anh lên lớp xong rồi chơi với cậu, trên thực tế chính là ngủ.
Nửa tháng trước Thành Trung Tâm cố ý tách cậu cùng Lạc Khinh Vân ra, thằng nhóc ma tinh này khóc nháo đến mức giáo viên chăm sóc không thể chịu được, hiện tại chỉ cần cậu không cần học tập giáo viên chăm sóc liền vội đưa cậu đến phòng Lạc Khinh Vân, cậu ở trước mặt Lạc Khinh Vân hoàn toàn thay đổi bộ dáng, vừa ngoan vừa dễ nói chuyện, có thể ăn lại có thể ngủ.
Thịt giảm đi đều đã có lại, bụng nhỏ còn có hơi tròn vo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT