TỘI PHẠM (3/3)

———
8.

“Bà ngoại cô đã nhận được lọ thuốc này vào một ngày trước khi mất, là mẹ cô gửi đến.”

Không thể nào, chắc chắn lão K đang nói dối, ông ta muốn lừa tôi.

Thấy tôi không tin, lão đưa cho tôi xem một bức ảnh khác.

Trong ảnh là một gói hàng chuyển phát nhanh, người gửi là mẹ tôi, thời gian giao hàng cũng trùng khớp.

Nhưng tôi vẫn không muốn tin vào chuyện này, theo bản năng muốn bênh vực mẹ mình.

“Có lẽ là mẹ tôi biết bà ngoại bị tăng huyết áp và mẹ chỉ gửi nó với ý tốt…”

“Hahaha, sao cô phải tự lừa dối mình như thế?”

Tôi không muốn nghe ông ta nói nữa nên đứng dậy chạy ra khỏi nơi đó.

Về đến nhà, tôi nhốt mình trong phòng, đầu óc rối bời.

Sau khi bình tĩnh lại, lý trí đã lấn át được cảm xúc.

Lão K nói đúng, tôi đang tự lừa dối chính mình.

Mẹ tôi luôn thờ ơ với bà ngoại, sao đột nhiên lại quan tâm tới sức khoẻ của bà? Hơn nữa, bà ngoại không bao giờ dùng thuốc tây để chữa bệnh mà chỉ dùng thuốc bên đông y.

Nhưng điều kỳ lạ là sao mẹ biết bà ngoại bị tăng huyết áp và thích uống rượu?

Lý do nào khiến mẹ phải gi,ết bà?

Tôi nhớ lại cuộc cãi vã giữa mẹ và bà ngoại. Có điều gì mà tôi chưa biết sao?

Buổi tối, khi mẹ đi làm về, tôi nói dối rằng điện thoại đã bị hư rồi mượn điện thoại của mẹ.

Sau đó, tôi hồi hộp ấn vào app mua sắm.

Nhưng không có đơn thuốc hạ huyết áp nào ở trong đó.

Lão K đã làm giả chứng cứ hay là mẹ tôi đã xoá lịch sử mua hàng đi?

Đột nhiên, không biết tại sao tôi lại ấn vào địa chỉ giao hàng…

Địa chỉ nhà bà ở quê đập vào mắt, mắt tôi cay xè.

Tia hy vọng cuối cùng đã tan vỡ.

Bà ngoại đã nhận nuôi và coi tôi như cháu gái ruột.

Vậy mà tôi thực sự coi người phụ nữ đã gi,ết bà như mẹ của mình.

Tôi quyết định thu thập bằng chứng và đem người mẹ này ra trước công lý.

Hiện tại, tôi không thể chứng minh được mẹ đã mua thuốc hạ huyết áp hay chuyện bà cố ý gi,ết người.

Thế là tôi tìm đến lão K, lão chắc chắn có cách.

Vào một ngày hè nóng nực, tôi đến văn phòng lão K và nhờ ông ta giúp đỡ.

Trên thực tế, mấu chốt của vấn đề là chứng minh chuyện mẹ tôi biết bà thích uống rượu nên cố tình mua thuốc hạ huyết áp.

“Sự thật thì cô đã gặp mẹ mình trước khi bà ấy quay về làng đúng không?”

Lão K nheo mắt nhìn tôi.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã gặp mẹ vào trước đó.

Sau khi anh trai bị bắt vào t,ù, tôi đã đến thăm mẹ.

Trước đây tôi không muốn để lộ mình là kẻ chủ mưu khiến anh trai phạm tội nên đã giữ bí mật chuyện này.

Nhưng hiện tại không thể quan tâm nhiều đến thế, tìm ra sự thật về cái ch,ết của bà ngoại mới là quan trọng nhất.

“Hãy nghĩ kĩ lại xem, cô đã nói với mẹ mình về tình trạng của bà ngoại chưa?”

Tôi bắt đầu lục lại trí nhớ.

Ngày đó, khi đang ngồi với mẹ, thì bà ngoại gọi điện thoại cho tôi và kể về bệnh tình của bà.

Lúc ấy, tôi đã vào nhà vệ sinh nghe máy, nhưng có lẽ mẹ tôi đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa tôi và bà ngoại.

Nghĩ đến đây, lòng tôi như bị dao đâm.

Hoá ra chính tôi đã gián tiếp hại bà ngoại.

Chính tôi đã để lộ tình trạng sức khoẻ của bà cho mẹ biết.

Tôi thực sự đáng ch,ết!

Người phụ nữ kia nhất định phải trả giá và vào t,ù.

Tôi nhất thời kích động, lão K an ủi tôi:

“Đừng lo lắng, điều chúng ta cần làm bây giờ là phải có bằng chứng.”

“Ông cần thêm bằng chứng gì nữa? Không phải ông có ảnh chụp gói hàng chuyển phát nhanh sao?”

“Nhưng nó không có nghĩa là trong gói hàng đó chứa thuốc hạ huyết áp.”

Tôi đột nhiên mất đi sức lực và đầu óc trở nên trống rỗng.

Đúng vậy, chỉ từng này thôi thì không thể buộc tội người mẹ đó của tôi.

Vậy tôi nên làm gì đây?

“Tôi có thể tìm cách tìm ra lịch sử mua hàng của mẹ cô.”

Những gì lão K nói làm tôi rất ngạc nhiên, ông ta thực sự sẵn lòng giúp tôi.

Thấy tôi bất ngờ, ông ta không nhịn được cười:

“Lần này tôi chỉ giúp cô đến đây thôi, còn việc đưa bà ấy vào t,ù là việc của cô.”

Tôi vui mừng khôn xiết, chưa kịp cảm ơn thì ông ta đã nói tiếp:

“Vậy những tội lỗi mà cô gây ra trước đó thì tính sao?”

Có lẽ đã đến lúc phải kết thúc mọi thứ, tôi khẳng định với lão:

“Chỉ cần ông giúp tôi tìm ra chứng cứ, tôi sẽ không trốn tránh hình phạt mà tôi phải chịu sau những gì tôi đã làm.”

Tất cả chúng tôi đều có tội và đáng bị trừng phạt.

9.

Để theo dõi mọi hành động của mẹ, tôi đã chuyển về nhà mẹ trong kỳ nghỉ hè.

Thời tiết nắng nóng, tôi luôn trong trạng thái bồn chồn, lo lắng.

Không có tin tức gì từ lão K. Tôi lại ở nhà với mẹ cả ngày.

Ngày qua ngày, sự căm ghét đối với mẹ trong tôi càng lớn.

Cho đến ngày kia, mẹ bảo với tôi bà sắp đi nước ngoài.

Bà ấy nói với tôi là bà đi du lịch một thời gian, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng chuyện không đơn giản như vậy.

Tôi thấy trên TV đưa tin những tên tội phạm đang cố gắng trốn ra nước ngoài.

Tôi đoán mẹ mình cũng có ý định như thế.

Tôi sẽ không thể làm gì được nếu mẹ trốn đi, tôi biết giải thích như nào với bà ngoại đây?

Vì vậy, tôi lập tức gọi điện cho lão K và hỏi ông ta đã điều tra đến đâu rồi.

Bên lão chưa có tiến triển gì nên bảo tôi hãy tiếp
tục chờ.

Nhưng tôi không thể chờ được nữa.

Tôi định gọi cho cảnh sát để họ tới bắt giữ mẹ tôi.

Lão K khuyên tôi không nên gọi cho cảnh sát, như thế sẽ để lộ ra sơ hở.

Ông ta liên lạc với bạn bè để hỏi xem có thể hack tài khoản mua sắm của mẹ tôi hay không.

Chiều hôm sau, lão K hẹn gặp tôi.

Tôi đến đó với đôi mắt thâm quầng.

Lão K nhìn tôi cười trêu chọc:

“Có vẻ như đêm qua cô không nghỉ ngơi tốt.”

Tôi mệt mỏi gật đầu, đúng là cả đêm qua tôi không thể ngủ được.

Ông ta cắm ổ USB vào máy tính xách tay rồi đẩy màn hình tới trước mặt tôi.

Bên trong là lịch sử mua hàng của mẹ tôi.

Quả nhiên có thuốc hạ huyết áp.

Bây giờ đã có bằng chứng, tôi nóng lòng muốn báo cảnh sát.

“Từ đã.”

Tôi khó hiểu ngước nhìn lão, tự hỏi lão đang định làm gì.

Ông ta nheo mắt cười như một con cáo già.

“Trong quá trình điều tra, tôi đã phát hiện ra một chuyện khá thú vị.”

“Chuyện gì?”

Tôi giục ông ta nói nhanh để mình có thể gọi cảnh sát.

“Đừng vội, cứ ngồi xuống rồi tôi sẽ từ từ kể cho cô nghe.”

Tôi kiên nhẫn ngồi xuống đợi ông ta nói.

Nhưng lão K lại đứng dậy hút thuốc:

Ông ta hỏi tôi: “Cô nghĩ một kẻ tồi tệ nhất là như thế nào?”

Tôi nghiến răng: “Giống như mẹ tôi.”

“Hahahahahaha!”

Lão K cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa vỗ lên mặt bàn.

Có gì buồn cười lắm sao?

Tôi cảm thấy bối rối và hỏi ông ta có chuyện gì vậy?

Nhưng thay vì dừng lại, ông ta lại cười một cách điên cuồng hơn.

Tôi thấy hơi sợ, đứng dậy muốn rời đi.

“Bình tĩnh.”

Lão K ngăn tôi lại.

Ông ta gần như ngừng cười ngay lập tức.

Cứ như nãy giờ chỉ là do tôi tưởng tượng ra.

Tôi cảnh giác quay lại nhìn ông ta, cảm nhận được mối nguy đang đến gần.

“Để đảm bảo tính xác thực của bằng chứng, tôi đã kiểm tra luôn lịch sử cuộc gọi của cô vào ngày hôm đó.”

Tôi gần như ngừng thở.

“Vào cái hôm cô nhắc đến, không hề có cuộc gọi nào giữa cô và bà ngoại cô.”

Tim tôi bắt đầu đập dữ dội:

“Có lẽ…có lẽ tôi nhớ nhầm.”

“Ồ? Thật sao? Chứ không phải cô đang nói dối à?”

Giờ đây cơ thể tôi dường như hoá đá, đứng im một chỗ.

Thật ngu ngốc khi tôi lại tin tưởng lão K. Sao ông ta có thể giúp đỡ tôi tận tình như vậy được chứ?

Sự việc đã đến mức này, biện hộ cũng vô ích. Vì vậy, tôi đứng yên ở đó, chờ đợi quyết định của gã.

“Chúng ta hãy sắp xếp lại sự việc một lần nữa: Sau khi anh trai cô vào t,ù, cô đã đến thăm mẹ mình rồi giả vờ gọi điện thoại với bà ngoại, sau đó làm như vô tình tiết lộ chuyện bà ngoại cô uống nhiều rượu nên bị tăng huyết áp cho mẹ cô biết để bà ấy gửi thuốc hạ huyết áp về quê. Bà ngoại cô vừa uống rượu vừa uống thuốc hạ huyết áp nên mới bị đ,ột quỵ rồi qua đời đúng không?”

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt, tôi không muốn đối diện với chuyện này.

Nhưng lão K không tha cho tôi, ông ta đập mạnh vào bàn, hung dữ nhìn tôi, hỏi tôi có đúng không.

Tôi sợ tới mức vô thức trả lời: “Đúng.”

Vừa dứt lời, tôi liền hối hận.

Vì tôi thấy lão K lấy cây bút trên ngực ra chơi một cách vui vẻ.

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của ông ta.

Từ khi tôi bước vào căn phòng này, lão đã bắt đầu ghi âm lại cuộc trò chuyện.

Lần này tôi thực sự tiêu đời rồi.

Lão K thích nhìn tôi sợ hãi, nên có vẻ tâm trạng ông ta rất tốt.

“Nhưng có một điều tôi không hiểu.”

Tôi im lặng, không cho lão cơ hội để gài bẫy tôi tiếp.

“Nếu cô không hợp tác, tôi sẽ giao toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát.”

“Nói tiếp đi.”

Giờ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời lão K.

“Tại sao cô lại muốn hại ch,ết bà của mình?”

Tôi im lặng.

Đúng vậy, bà ngoại rất tốt với tôi.

Tại sao tôi phải làm như thế?

Nhưng, bà ấy phải ch,ết.

10.

Anh trai tôi buôn l,ậu nội t,ạng và vào t,ù.

Anh ấy là cháu trai duy nhất của bà ngoại, còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi.

Rõ ràng tôi đã ở bên bà ấy suốt nhiều năm qua, nhưng trong lòng bà chỉ nghĩ đến anh trai.

Thỉnh thoảng, anh ấy báo tin vui về, bà ngoại sẽ đem đi khoe từ đầu làng đến cuối làng.

Anh trai luôn là niềm tự hào của bà, mặc dù anh ấy chưa bao giờ về thăm bà.

Tôi nhớ năm mà anh trai được nhận vào một trường đại học hàng đầu cả nước, bà ngoại vui tới mức đem đi khoe khoang khắp làng mấy ngày liền.

Khi đó, ngày nào tôi cũng phải quỳ trước cổng làng để được đi học.

Do không chịu nổi những lời bàn tán của hàng xóm, bà ngoại mới đồng ý cho tôi đi học.

Mấy năm sau anh trai tốt nghiệp và vào làm ở một bệnh viện lớn.

Bà ngoại đã mang rất nhiều đặc sản ở quê vào thành phố gặp anh.

Nhưng về phần tôi, tôi bị đau tim và suýt trượt kì thi tuyển sinh đại học.

Bà ngoại biết chuyện nhưng chỉ nói: “Đây là số phận của con.”

Tôi biết mình chỉ là một đứa cháu không cùng huyết thống nên giữa tôi và anh trai đương nhiên sẽ có sự khác biệt.

Nhưng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường và ổn định thôi mà.

Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc sau này quay về báo hiếu để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bà ngoại.

Ngày anh trai vì tôi mà vào t,ù, người được gọi là mẹ kia lập tức chạy đến bệnh viện và t,át một cái thật mạnh vào mặt tôi.

Cái tá,t khiến tôi choáng váng.

Tôi đã có thứ mình muốn và đây là cái giá tôi phải trả.

Nhưng bà ấy lại lấy đi số tiền anh trai để lại cho tôi, đó là số tiền sẽ cứu mạ,ng tôi.

Khi tôi quay lại nhà bà ngoại, bà cũng tá,t vào mặt tôi một cái.

Bà gọi tôi là đồ sao chổi và nói rằng ngay từ đầu không nên nhận nuôi tôi.

Bà còn nói sẽ nói với mẹ tôi rằng tôi không phải là Nguyệt Nguyệt.

Chính câu nói này đã thôi thúc ý muốn gi,ết người trong lòng tôi.

Anh trai đã cho tôi tất cả tiền tiết kiệm để chữa bệnh nhưng mẹ lại lấy đi hết, không để lại cho tôi một đồng nào.

Nếu mẹ biết tôi không phải là Nguyệt Nguyệt thì chắc chắn tôi sẽ không thể chạm vào số tiền ấy nữa.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sẽ lên kế hoạch gi,ết bà ngoại.

Vì vậy, bà ngoại và tôi hoàn toàn bất hoà.

Tôi đe doạ nếu bà kể chuyện tôi không phải là Nguyệt Nguyệt cho mẹ tôi biết, thì người mẹ tôi ghét nhất sẽ chính là bà, vì bà đã để Nguyệt Nguyệt ch,ết.

Bà ngoại hốt hoảng, khi mẹ quay về làng, bà đã im lặng không nói chuyện của tôi với mẹ.

Nhưng tôi biết đây không phải giải pháp lâu dài, sớm muộn gì bà ngoại cũng sẽ nói với mẹ.

Thế là tôi lên thành phố tìm mẹ tôi.

Nói với mẹ rằng chính bà ngoại là người bảo tôi hãy làm phiền anh trai.

Bà không hài lòng chuyện mẹ và anh trai rời đi không thèm quay về thăm bà nên bà đã đồng ý cho tôi làm mọi chuyện để quấy rầy anh trai.

Tôi còn kể với mẹ rằng sau khi biết tin anh trai vào t,ù, bà còn vui vẻ uống mấy ly rượu.

Nếu tỉnh táo suy nghĩ, thì sẽ thấy câu chuyện này đầy chỗ sơ hở.

Nhưng một người phụ nữ vừa trải qua nỗi đau con trai mình bị bắt vào t,ù, sẽ không thể suy nghĩ kĩ càng được như thế.

Sau đó, tôi giả vờ vào nhà vệ sinh nghe điện thoại của bà ngoại, cố tình nói to bệnh tăng huyết áp của bà.

Tôi thừa biết chuyện rượu và thuốc hạ huyết áp không thể uống cùng nhau.

Quả nhiên, mẹ tôi đã rơi vào bẫy.

Tôi giả vờ xin lỗi mẹ, còn dặn bà nhớ chăm sóc sức khoẻ của mình.

Không lâu sau, bà ngoại nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh, bên trong quả nhiên là thuốc hạ huyết áp.

Tôi lặng lẽ nhìn bà đem thuốc vào trong phòng.

Bà ngoại thường uống một ly rượu trước bữa ăn.

Sau khi ăn xong, mẹ tôi gọi tới, tôi nghe thấy mẹ dặn bà ngoại nhớ uống thuốc đúng giờ.

Tôi thấy thời gian đã đến nên sau bữa ăn tôi đã đến nhà bạn.

Đến giờ ăn tối, tôi mới chậm rãi đi bộ về nhà.

Từ xa tôi đã nhìn thấy rất nhiều người tụ tập quanh nhà.

Tôi biết mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Bây giờ sẽ không còn ai biết bí mật của tôi.

“Vậy cô đã lấy chuyện này ra để đe doạ mẹ mình, ép bà đưa lại số tiền do anh trai để lại và đưa cô vào thành phố đúng không?”

Lão K quả thực rất thông minh.

Với thái độ của mẹ dành cho tôi, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu của tôi.

Vì vậy, tôi đã lưu lại tất cả bằng chứng về gói hàng chuyển phát nhanh kia, đồng thời quay cả video bà ngoại bóc hàng.

Sau khi sự việc xảy ra, tôi ngay lập tức liên lạc với mẹ, đe doạ bà ấy.

Quả nhiên bà ấy đã quay về làng và đưa tôi đi.

…….

“Cô đã chơi một ván cờ rất lớn, cô thật sự là một kẻ ác độc trời sinh.”

Lão K nở một nụ cười đắc ý, giống như thợ săn đã săn thành công con mồi của mình.

Tôi nhìn ông ta chằm chằm, một lúc sau, tôi đột nhiên bật cười:

“Lão K , tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mẹ tôi trả cho ông.”

“Anh trai để lại cho tôi rất nhiều tiền.”

11.

Nụ cười của lão K nhỏ dần, gã nhướng mày nhìn tôi:

“Cô đang nói gì vậy?”

Tôi mỉm cười, tôi biết lão sẽ không thừa nhận:

“Lần trước khi tôi ra ngoài đã vô tình chụp được vài bức ảnh khá hay ho.”

Sau đó, tôi lấy ra vài tấm ảnh đặt trước mặt lão K.

Trong ảnh là hình ảnh hai người đang đi dạo cùng nhau, chính là lão K và mẹ tôi.

“Cô nghĩ cái này có thể chứng minh điều gì, tôi chỉ tiếp nhận đơn kiện ly hôn của mẹ cô mà thôi.”

Quả thật mẹ tôi đã ly hôn với người chồng hiện tại nhưng tôi không quan tâm đến nó.

Lão K có cố biện minh như thế nào thì cũng vô ích mà thôi.

“Hai người đang thảo luận về vụ kiện mà đúng không, thử nghe đoạn ghi âm này của tôi chứ?”

Lão K cẩn thận liếc nhìn tôi.

Tôi không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ông ta.

Thời gian dần trôi qua, đây là trò chơi giữa tôi và gã.

Cuối cùng , tôi đã thắng.

Lão K cúi đầu, thở dài:

“Cô bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”

“Từ lúc ông cho tôi nghe đoạn ghi âm kia.”

“Tại sao?”

“Lúc đó trên người ông dính vài sợi lông mèo.”

“Vậy là cô bắt đầu theo dõi tôi từ đó sao?”

“Đúng vậy.”
…….

Con mèo trắng mẹ tôi nuôi rất đẹp.

Khi nhìn thấy lông mèo dính trên người lão K, tôi đã dấy lên một tia nghi ngờ.

Sau này, khi ông ta có cuốn album ảnh kia, tôi đã hoàn toàn chắc chắn.

Năm nào bà ngoại cũng đưa tôi đi chụp ảnh, bà in ra hai bản, một bản giữ cho mình, một bản gửi cho mẹ tôi.

Ngay khi quyết định mượn dao gi,ết người, tôi đã đốt cuốn album kia đi.

Vì vậy, album ảnh mà lão K đưa cho tôi xem chỉ có thể là lấy từ mẹ tôi.

Còn việc ông ta cố tình in mới lại thì chỉ là để che giấu tin tức mà thôi.

Lúc đầu, tôi tò mò mục đích của mẹ nên không vạch trần ông ta mà chỉ coi đó là một trò chơi để gi,ết thời gian.

Nhưng sau đó tôi phải phẫu thuật, chuyện này rất quan trọng.

Tôi không muốn bị lão K làm phiền nên đã cảnh cáo mẹ rằng nếu cuộc phẫu thuật của tôi xảy ra vấn đề gì thì bà ấy sẽ phải vào t,ù.

Quả nhiên, trong suốt thời gian tôi nằm viện, lão K không hề xuất hiện.

Vào hôm cảnh sát đến tìm tôi lần thứ ba, tôi đã nhận ra mục đích thực sự của mẹ tôi.

Bà đã trở thành đối tượng tình nghi, cảnh sát nói rằng sẽ nhanh chóng tìm ra bằng chứng để kết tội bà ấy.

Thế là mẹ tôi không thể ngồi yên được nữa và yêu cầu lão K đẩy nhanh quá trình điều tra tôi.

Suy cho cùng, mẹ tôi không ngu ngốc, chắc chắn bà đã nhận ra điều đáng ngờ về những chuyện xảy ra trước đây.

Đương nhiên, bà cũng không muốn vào t,ù.

Thế là lão K cố tình gọi điện lừa gạt rồi hẹn tôi ra gặp mặt.

Trong lúc nói chuyện, ông ta cẩn thận nắm bắt điểm yếu của tôi.

Điều lão muốn là bắt tôi nhận tội để mẹ tôi có thể thoát khỏi liên can đến vụ án.

Lão K làm việc chăm chỉ như vậy, chắc hẳn mẹ đã cho gã rất nhiều tiền.

Thật may là ông ta khá thông minh, tìm thấy hướng đi đúng khi tôi đề cập đến cuộc gọi giữa tôi và bà ngoại.

Và rồi ông ta đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của tôi và chứng minh rằng chính tôi đã cố tình xúi giục mẹ gi,ết bà ngoại.

“Rồi sao đây? Lão K”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn lão, ông ta đã bắt đầu đổ mồ hôi.

“Nếu cô đã sớm phát hiện, sao còn để tôi có được nhiều bằng chứng như vậy?”

“Lúc đầu tôi chỉ muốn cùng ông chơi đùa chút mà thôi, không nghĩ tới là ông lại kiên trì như thế.”

Tôi đã tự đẩy mình vào hố lửa.

“Tôi đã ghi lại hết tất cả bằng chứng chứng minh cô phạm tội, một khi gọi cho cảnh sát, cô sẽ không thể trốn thoát.”

“Ngay cả khi tôi ra giá gấp đôi sao?”

“Cô cũng biết điều đó là không thể.”

“Tôi đùa chút thôi.”

Lúc này tôi không thể chạy trốn được nữa.

Nói thế nào nhỉ, tôi ghét bà nhưng tôi cũng yêu bà.

Bà là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này.

Để sống sót, tôi chỉ có thể hy sinh bà.

Nhưng bà đã mất, trái tim tôi luôn trống rỗng.

Có lẽ tôi vẫn còn chút lương tâm.

Mẹ tôi đã gi,ết bà ngoại, mẹ sẽ phải vào t,ù.

Còn tôi, người khởi xướng mọi việc, cũng phải trả giá tội lỗi do chính mình gây ra.

“Lão K, cảnh sát sắp tới rồi,”

“Cái gì? Cô…cô thật sự điên rồi!”

Lão K có thể không hiểu được tôi, mà tôi đôi khi cũng không hiểu được chính mình.

Tôi luôn muốn quên đi quá khứ tồi tệ kia.

Nhưng khi thấy mẹ sắp ra nước ngoài, tôi lại mơ thấy bà ngoại.

Bà đang trách mắng tôi.

Vì thế tôi ở đây để chấm dứt chuyện này.

Dù sao thì tôi cũng đã sống sót, và sẽ dùng cả quãng đời còn lại để sám hối.

…….

Ba năm sau, tôi được ra t,ù.

Còn mẹ tôi thì phải ngồi t,ù thêm mười năm nữa.

Trước đây, không ai trong chúng tôi có thể tưởng tượng hậu quả do mình gây ra.

Sau khi ra t,ù, tôi tới thăm mẹ ngay.

Ba năm đã làm vơi đi cơn giận của bà ấy đối với tôi.

Giờ chúng tôi có thể ngồi nói chuyện với nhau một lúc.

Mẹ trông hốc hác hơn nhiều, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, tôi không biết bà đang nghĩ gì.

Cả hai đều im lặng, ngay lúc tôi định đứng dậy ra về thì mẹ lên tiếng: “Có phải Nguyệt Nguyệt bị ch,ết đuối là do tại nạn không?”

Tôi không ngờ bà ấy lại hỏi chuyện này, tôi không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi chỉ nói: “Con xin lỗi.”

Đời này tôi đã phạm phải quá nhiều tội lỗi, tương lai tôi sẽ làm người tốt.

Tôi không thể lấy bằng đại học, chỉ có bằng cấp 3.

Sau này tôi đi học trang điểm, nghề này không yêu cầu bằng cấp gì cả.

Tôi dự định sẽ bắt đầu lại từ đầu, được sống là món quà tuyệt vời nhất mà Chúa đã ban tặng cho tôi.

Lão K bất ngờ đến tìm tôi, tôi khá ngạc nhiên.

Chúng tôi ra ven sông uống cà phê.

Thật kỳ lạ, lần này tôi lại thấy cà phê khá ngon.

Ông ta bảo tôi hãy trở thành một người tốt, lão sẽ không khoan dung nếu như lần sau tôi lại tiếp tục phạm tội.

Nói xong, cả hai đều mỉm cười và cùng nhau buông bỏ mọi chuyện đã qua.

Ngồi được một lúc, lão K phải rời đi vì có việc cần làm.

Tôi nhẹ nhàng ngăn ông ta lại:

“Lão K, ông có biết không?”

“Cái gì?”

“Bà ngoại chưa bao giờ bị tăng huyết áp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play