Tội Phạm

2


3 tháng


TỘI PHẠM (2/3)
———
4.

Ngay từ lúc nghe đoạn ghi âm kia, tôi đã biết đó là đoạn ghi âm tổng hợp.

Tôi đã nói điều gì đó tương tự, nhưng tôi sẽ không bao giờ xúi giục một cách trắng trợn như vậy.

m thanh do máy tính tổng hợp có thể giống như thật và bạn sẽ rơi vào bẫy nếu không cẩn thận.

Tất nhiên, mục đích của lão K không phải là đe doạ tôi.

Nhưng ông ta muốn tôi nói sự thật trong trạng thái hoảng loạn.

Ông ta nói đúng, tôi chỉ nói những gì tôi muốn ông ta biết.

Nhưng lão K quả thực rất thông minh, phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ.

Tiếp đó, không ai trong chúng tôi nói gì, trực tiếp đối mặt nhau.

Thật lâu sau, ông ta không nhịn được nói:

“Tôi thừa nhận, cô rất thông minh, cô giả vờ suy sụp, kể cho tôi nghe một câu chuyện nửa thật nửa giả. Những gì cô nói không thể xoá sạch tội lỗi của mình, 
nhưng lại có thể thoả mãn trí tò mò của tôi, cô không cần thiết phải làm như vậy. Nói đi, cô đang cố che đậy điều gì bằng cách này?”

Sự nhạy bén của lão K khiến tôi rất bất an, theo trực giác, tôi muốn chạy trốn.

“Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, thế thôi.”

Tôi đứng dậy định rời đi, vừa mở cửa thì lão K ngăn tôi lại:

“Nhưng suy cho cùng thì kĩ năng diễn xuất của cô cũng không phải là quá tốt.”

Câu này đã khơi dậy sự tò mò của tôi.

Lão K rất hài lòng khi thấy tôi dừng lại.

Ông ta đứng dậy, rót cho tôi một cốc nước, ra hiệu cho tôi ngồi xuống rồi trò chuyện một cách chậm rãi.

Không biết trong đầu ông ta đang toan tính điều gì.

Tôi chỉ có thể tự nhắc nhở mình phải cẩn thận.

Ngón tay lão K gõ nhẹ lên mặt bàn, tỏ vẻ đang suy nghĩ:

“Anh em các người không có quan hệ huyết thống, điều này hẳn là cô đã biết trước.”

Tôi nhướng mày, ông ta đã nhận ra rồi sao.

Quả thật tôi đã biết điều đó từ lâu.

Vì vậy, tôi không hề cảm thấy tội lỗi hay thương xót khi lợi dụng anh trai.

Anh ta chỉ là bước đệm để tôi tiếp tục sống.

Thực ra, tôi cũng không muốn xúi giục anh ta phạm tội, nhưng tôi không còn nhiều thời gian nữa.

Tôi phải có được một trái tim phù hợp càng sớm càng tốt.

Và tôi vẫn cần tiền.

Rồi sẽ có người phải hy sinh vì tôi mà thôi.

Tôi chỉ đang cố gắng để sống, có gì sai sao?

Trước sự chất vấn của lão K, tôi tỏ vẻ thừa nhận nhưng lại không lên tiếng.

Sau đó ông ta hỏi: “Từ khi nào mà cô phát hiện chuyện cô không phải con ruột của mẹ mình?”

“Tôi biết từ lâu rồi.”

Từ nhỏ tôi đã sống với bà ngoại ở vùng quê hẻo lánh.

Anh trai thì sống với mẹ ở thành phố.

Thỉnh thoảng có một số tin tức về hai người họ.

Nghe nói anh trai học hành rất tốt và đã được nhận vào một trường y tốt nhất cả nước.

Người ta còn nói rằng bác sĩ là một nghề rất có triển vọng.

Lúc đó tôi còn nhỏ, nên không hề biết rằng mình đã bị bỏ rơi.

Tôi thường hỏi bà ngoại rằng khi nào mẹ mới đến đón tôi đi. Tôi cũng muốn trở thành bác sĩ.

Sau khi lời qua tiếng lại, bà ngoại mất kiên nhẫn và hất đổ rổ đậu.

Lúc tôi nhặt đậu lên, bà ngoại đã bảo tôi rằng tôi chỉ cần luôn nghĩ mình là Nguyệt Nguyệt thật và đừng bao giờ nói cho ai biết chuyện này.

Về phần Nguyệt Nguyệt thật, tôi không biết cô ấy đã đi đâu.

Năm tôi học tiểu học, khi đang học thể dục thì đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt và khó thở.

Sau đó, bác sĩ nói tôi bị bệnh tim và không thể vận động mạnh.

Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ không sống được lâu nữa nhưng khát vọng sống của tôi giống như cỏ dại mọc nơi sa mạc.

Vì thế, tôi đã cố gắng hết sức liên lạc với anh trai.

Tôi bám vào thứ tình cảm mà anh ta dành cho Nguyệt Nguyệt và nhờ anh ta giúp tôi chữa bệnh.

Từ đó, dưới sự xúi giục của tôi,  anh đã dấn thân vào con đường không thể quay lại.

…….

“Thú vị, thật thú vị.”

Lão K chợt cười, tôi không hiểu ý lão.

Cặp kính của ông ta để hờ hững trên sống mũi, ánh mắt thì nhìn thẳng vào tôi:

“Từ đầu đến cuối, cô đều nói dối về chuyện của Nguyệt Nguyệt.”

Ánh mắt sắc bén của lão K như đâm thủng tôi.

Cuối cùng, phòng tuyến tâm lý của tôi đã bắt đầu có vết nứt.

5.

Lão K lấy ra một cuốn album ảnh, bao bì còn mới toanh, có lẽ là vừa mới in ra.

Bên trong là những bức ảnh của tôi từ lúc còn bé đến khi trưởng thành.

Hàng năm đến ngày sinh nhật của tôi, bà đều đưa tôi đi chụp ảnh.

Một cô gái rất dễ thương, có đôi mắt hình lưỡi liềm.

Nhưng bắt đầu từ lúc năm tuổi, một khuôn mặt khác đã xuất hiện trong ảnh.

Khuôn mặt đó là của tôi.

Lão K châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi quay lại nhìn tôi:

“Năm tuổi, chắc hẳn là có ký ức rồi, sao có thể không nhớ được? Nói cho tôi nghe thử, cô làm như nào để thay thế Nguyệt Nguyệt thật sự.”

Lời nói của ông ta như một tia sét đánh xuống trong lòng tôi, khiến tôi vô thức cảnh giác.

Tôi luôn nghĩ rằng sẽ không có ai phát hiện ra bí mật này sau khi bà ngoại mất.

Nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của lão K, tôi biết mình không thể trốn thoát.

Lúc đó tuy chỉ mới 5 tuổi nhưng ký ức của tôi đã hình thành.

Sau khi bố mẹ tôi mắc bệnh nặng và qua đời, tôi trở thành một đứa trẻ vô gia cư.

Lang thang khắp nơi, lúc đói bụng, tôi chỉ có thể nhặt rác để ăn.

Một ngày kia, tôi gặp được một bà già tốt bụng.

Bà thường xuyên cho tôi thức ăn và quần áo cũ để mặc.

Đi bên cạnh bà luôn là một cô bé rất thích cười.

Dần dần, tôi và cô bé đó trở thành bạn tốt của nhau.

Tên cô ấy là Nguyệt Nguyệt, cô ấy giống như một mặt trời nhỏ luôn sáng rực rỡ.

Dù tôi có bẩn thỉu đến đâu, cô ấy cũng không bao giờ chê bai hay ghét bỏ tôi.

Có món gì ngon, cô ấy đều chia sẻ với tôi.

Nhưng cô ấy càng cư xử như vậy, thì tôi lại càng sinh ra cảm giác ghen ghét.

Cô ấy sinh ra đã không phải lo cơm ăn áo mặc, được người khác yêu thương.

Còn tôi phải sống chui rúc như một con chuột cống.

Tôi muốn thay thế cô ấy.

Có lẽ ông trời thấy tôi thật đáng thương nên đã cho tôi cơ hội này.

Mùa hè năm đó, Nguyệt Nguyệt đưa tôi đi bắt ve sầu ở một con mương nhỏ bên sông.

Lúc đó tôi rất đói và không còn chút sức lực nào.

Nguyệt Nguyệt thì thích thú đi xung quanh tìm ve sầu.

Khi tôi tỉnh lại thì trước mắt tôi là một cảnh tượng hỗn loạn.

Cô ấy vô tình trượt chân rơi xuống sông.

Tôi sợ tới nỗi chân run cầm cập và không thể bơi ra cứu cô ấy được.

Vì vậy, tôi vội vàng chạy đi tìm người lớn giúp đỡ.

Nhưng đường đi lúc đó là quá xa với một đứa trẻ mới 5 tuổi.

Khi tôi dẫn bà của Nguyệt Nguyệt đến, cô ấy đã không còn thở nữa.

Bà không trách tôi mà lại vội vàng ch,ôn cất Nguyệt Nguyệt.

Lúc đầu tôi thấy rất khó hiểu nhưng sau đó bà đã nói cho tôi biết lý do.

Nguyệt Nguyệt được gửi gắm cho bà ngoại, nhưng bà sống ch,ết cũng không muốn nhận lấy trách nhiệm này.

Vì thế bà đã bảo tôi thay thế Nguyệt Nguyệt.

Tôi không có lý do gì để từ chối, đây là điều tôi mơ ước bấy lâu nay.

Sau đó, tôi lớn lên với cái tên Nguyệt Nguyệt và trở thành cô ấy.

Có một lần, bà kể cho tôi nghe về người cháu trai đang học y khoa, anh trai của Nguyệt Nguyệt, giờ thì là anh trai của tôi.

Thế là tôi bắt đầu kế hoạch của riêng mình…

Tự nhiên lão K ngắt lời tôi:

“Theo như lời cô nói, cô vẫn có thể sống tốt dưới cái tên Nguyệt Nguyệt, sao cô còn muốn huỷ hoại người anh trai kia.”

Tôi sững sờ một lúc, không ngờ ông ta lại hỏi điều này:

“Tôi không biết, lúc đó tôi chỉ muốn có thật nhiều tiền.”

Khi ấy, tất cả những gì tôi làm đều là để tiếp tục sống, những người khác chỉ xứng làm đá lót đường cho tôi mà thôi.

Nhưng không sao hết, giờ tôi đã có rất nhiều tiền trong tay, đủ để thực hiện ca phẫu thuật ghép tim.

Tôi đã đạt được mục đích của mình, anh trai tôi bây giờ chỉ là kẻ vô dụng.

Lão K nhìn tôi hồi lâu với ánh mắt dò xét.

Tôi đã giữ bí mật này rất nhiều năm, bây giờ tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm khi nói ra.

Do dự hồi lâu, tôi cầu xin lão K để tôi đi.

Tôi đang chờ một trái tim phù hợp với mình, tháng sau tôi sẽ được phẫu thuật.

Chỉ cần ca phẫu thuật thành công, tôi sẽ có một cuộc sống mới.

Ông ta không nói gì mà chỉ giơ ngón tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi lại gần.

Tôi cúi xuống nghe lão nói:

“Cô nhớ rõ mọi chuyện của 10 năm trước, quả là thiên tài.”

Tôi đã sơ suất, chỉ vì muốn kể một câu chuyện thật chi tiết mà tôi đã tự để lộ ra sơ hở.

Đã nhiều năm như vậy, sao tôi có thể nhớ rõ lúc đó mình đói như nào được chứ?

Lão K bắt đầu cười lớn, thậm chí nước bọt của lão còn bắn thẳng vào mặt tôi.

…….

6.

Lão K cầm con dao dính máu từ từ tiến về phía tôi.

Ánh mắt nham hiểm cùng tiếng cười kì quái.

Tôi muốn bỏ chạy nhưng tay chân lại vô thức run rẩy, không thể cử động.

Ông ta càng lúc càng đến gần, tiếng cười lại càng chói tai hơn.

Khoảnh khắc mũi dao sắp chạm vào cổ, tôi chợt tỉnh giấc.

Xung quanh tối đen như mực, không có lão K, cũng không có con da,o dính má,u.

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.

Kể từ ngày tôi từ văn phòng của lão K trở về, tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Tiếng cười điên loạn của ông ta vang vọng khắp nơi trong giấc mơ.

Ngày hôm đó, lão K không tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng tôi biết lão sẽ không bỏ qua cho tôi.

Tôi luôn băn khoăn không biết mục đích của lão K là gì.

Ông ta có rất nhiều tài liệu về việc tôi phạm tội, nhưng lại không có ý định tố cáo tôi.

Ông ta luôn ép tôi phải nói ra sự thật, rồi hưởng thụ sự sợ hãi trong lòng tôi.

Giống như mèo vờn chuột, nó khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Tôi ước gì ông ta có thể cho tôi một khoảng thời gian thoải mái, vui vẻ nhưng đáng tiếc là quyền chủ động không nằm trong tay tôi.

…….

Tôi dự định nghỉ học hai tháng để thực hiện ca phẫu thuật.

Vì vậy, đây là số lần ít ỏi mà tôi trở về nhà của mẹ.

Tôi cúi đầu xuống trước mặt mẹ, nhờ bà ấy ký vào giấy đồng ý cho phép phẫu thuật giúp tôi.

Bà ấy không nói lời nào, chỉ tập trung chơi đùa với con mèo trắng trong tay.

Thật mỉa mai khi nói rằng địa vị của tôi trong nhà còn không bằng con mèo trắng này.

Ít nhất thì mẹ tôi đi đâu cũng mang theo nó.

Tôi đứng im trước mặt bà ấy.

Phải một lúc sau bà ấy mới lên tiếng : “Mẹ hiểu rồi.”

Tôi không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Bà ấy đã giữ lời và ký đơn cho tôi vào ngày hôm sau.

Có một điều kỳ lạ là lão K không hề xuất hiện trong hai tháng sau đó.

Tôi có thể yên tâm chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Cuối cùng, ca phẫu thuật đã thành công, và tôi đã trở thành một người có sức khoẻ tốt như bao người khác.

Cảm giác thật tuyệt vời khi có một trái tim khoẻ mạnh đang đập trong lồng ngực.

Bác sĩ nói tôi cần ở lại bệnh viện một thời gian để cơ thể dần hồi phục và sau đó tôi có thể trở lại trường học.

Một ngày trước khi tôi xuất viện, có một vị khách đã đến thăm.

Đây là lần thứ ba tôi phải đối mặt với cảnh sát.

Họ nói với tôi rằng hai ngày trước khi bà ngoại qua đời, có người đã nhìn thấy mẹ tôi và bà lớn tiếng cãi nhau ở nhà bà.

Cảnh sát hỏi tôi có ở đó vào lúc ấy không.

Ngày hôm đó, tôi đương nhiên là nhớ.

Tôi lo lắng túm chặt góc áo.

Cảnh sát trấn an tôi đừng sợ, sẽ không có ai biết những lời tôi nói ngày hôm nay.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra vào hôm đó.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ kể từ khi có ký ức.

Mẹ quay về làng để giải quyết một vài chuyện với bà ngoại.

Bởi vì anh trai đã vào t,ù vì tôi.

Bà ngoại bảo tôi ra chợ mua muối.

Khi bước ra ngoài cửa, tôi nghe thấy tiếng mẹ đang mắng bà ngoại.

Tôi không dám làm gì hết, chỉ biết bịt tai lại rồi bỏ chạy.

Khi tôi đi chợ về thì mẹ đã đi rồi.

Bà ngoại không ngừng vỗ ngực, vẻ mặt rất tức giận.

“Vậy tại sau trước đây cháu lại nói dối?”

Nghe vậy, tôi xấu hổ cúi đầu:

“Mẹ ép cháu không được nói gì hết, nếu không sẽ không để cháu yên.”

Ánh mắt cảnh sát dịu đi một chút, anh ta vỗ nhẹ vai tôi để an ủi:

“Vậy ngày bà ngoại qua đời, mẹ cháu có trở về không?”

Tôi ngơ ngác lắc đầu. Quả thật ngày hôm đó tôi không có gặp mẹ.

Rõ ràng câu trả lời của tôi đã khiến cảnh sát mất đi manh mối.

Dường  như cái ch,ết của bà ngoại không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bà ngoại vẫn luôn khoẻ mạnh, còn thích uống rượu, lại đột ngột qua đời.

Chẳng lẽ tất cả những điều này là do ai đó gây nên?

7.

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi nhớ lại ngày bà ngoại mất.

Buổi chiều tôi đến nhà bạn xem TV, đến tối mới về.

Lúc đó trong sân có rất nhiều người đang tụ tập lại, tôi liền biết bà ngoại đã xảy ra chuyện gì đó.

Có người nói bà bị tăng huyết áp, có người nói bà hành động kỳ quặc.

Nhưng thực sự tôi không thấy điều gì bất thường.

Mẹ dặn tôi không được nói ra chuyện mẹ đã về trước đó, mẹ không muốn bị người xung quanh khiển trách.

Dù mẹ đối xử với tôi không tốt lắm, nhưng bà ấy sẵn sàng đón tôi lên thành phố.

Vì thế tôi tin mẹ không phải là kẻ gi,ết người.

Chắc chắn có hiểu lầm nào đó ở đây.

Ngày tôi xuất viện, lão K lại liên lạc với tôi.

Lúc đầu tôi nghĩ ông ta đến vì chuyện của Nguyệt Nguyệt.

Nhưng lời đầu tiên ông ta nói lại là: “Cô đã gi,ết bà của mình à?”

Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ.

Bà là người tôi yêu quý nhất, nếu không có bà thì tôi đã không thể sống tới bây giờ.

Nghe thấy phản ứng của tôi, lão K cười khúc khích:

“Đùa cô chút thôi, nhưng cái ch,ết của bà cô quả thực không đơn giản, muốn biết thì tới chỗ tôi.”

Dù lão ta rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn muốn biết sự thật đằng sau cái ch,ết của bà.

Tôi đến văn phòng của lão một cách quen thuộc, đúng như dự đoán, lão đang đợi tôi.

“Tôi nghe nói cảnh sát đang nghi ngờ mẹ của cô.”

Ông ta thực sự biết rất nhiều chuyện. Có vẻ như lão biết cảnh sát đã đến tìm tôi.

Tôi không muốn nói nhiều với lão, tôi chỉ muốn biết sự thật về cái ch,ết của bà:

“Ông biết ai là người đã gi,ết bà tôi phải không?”

Bà là người tôi yêu quý  nhất, tôi phải trả thù cho bà ấy.

“Bà của cô bị tăng huyết áp đúng không?”

“Ừ, sao ông biết?”

Lão K lại cười, cứ như đang cười nhạo tôi.

Nghĩ lại thì, không có chuyện gì mà ông ta không thể điều tra được.

Tôi vội hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Nhưng lão K không nói mà lại hỏi bà tôi bình thường thích làm gì.

Tôi suy nghĩ một lúc, bà tôi là người rất lương thiện, ngoài việc nuôi tằm thì bà còn làm ruộng.

Nhưng mấy điều này không có gì đặc biệt.

Bỗng nhiên lão K đứng dậy pha một tách cà phê, rồi nhồi xuống nhấp từng ngụm.

Điều kỳ lạ là động tác nuốt của ông ta rất có chủ ý, yết hầu di chuyển lên xuống như đang gợi nhớ điều gì đó cho tôi.

Nó là gì chứ?

Tôi đột nhiên nhớ ra.

Bà ngoại là người tin vào đông y, bà luôn nấu rượu thuốc và ngày nào bà cũng uống một ly.

Nhưng việc này có vấn đề gì sao? Tôi khó hiểu nhìn lão K.

“Bà của cô bị tăng huyết áp nên ở nhà luôn phải uống thuốc hạ huyết áp đúng không?”

“Không, bà cho rằng thuốc tây có tác dụng phụ nên bà không uống chúng.”

“Thế thì thật kỳ lạ, tôi tìm thấy cái này ở nhà bà cô.”

Lão K lấy điện thoại ra, bấm vào một bức ảnh rồi đưa cho tôi xem.

Một lọ thuốc tây được đặt trong phòng bà ngoại.

Tôi lấy điện thoại rồi tìm kiếm tên thuốc trên Baidu, quả thực là thuốc hạ huyết áp.

Lão K gõ tay vào cốc, trong căn phòng đóng kín này, âm thanh từng tiếng gõ phát ra rõ rệt:

“Uống rượu và thuốc hạ huyết áp cùng nhau có thể gây đột quỵ dẫn đến t,ử vong, bà của cô có lẽ đã ch,ết vì điều này.”

Tôi bàng hoàng không tin vào tai mình.

Nếu đúng là như vậy thì ai là người đã cố tình gi,ết bà ngoại?

Bà luôn tử tế với người khác cơ mà, là ai chứ?

“Muốn biết loại thuốc này đến từ đâu không?”

“Mau nói cho tôi biết.”

Tôi gần như rối loạn, tôi quyết tâm phải tìm ra kẻ đứng  sau mọi chuyện.

Tôi càng mất bình tĩnh, lão K lại càng phấn khích.

Ông ta chỉ thích nhìn thấy tôi suy sụp.

Tôi tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế, cầu xin ông ta nói cho tôi biết người đó là ai.

Cuối cùng lão K cũng lên tiếng.

Nhưng cái tên ông ta nói ra lại khiến tôi càng đau lòng hơn.

“Là mẹ cô”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play