Vô Hạn Lưu: BOSS Phó Bản Là Lão Bà Của Tôi

Chương 2.2


3 tháng


Anh rất thẳng thắn và thành thật. Hứa Nghiên Tri đứng dậy ngồi ở mép giường tự xoa bóp đôi chân đang tê cứng vì ngồi xổm của mình. A Ly chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng nằm trên giường nhìn anh sao còn chưa rời đi, ánh mắt có chút buồn cười, “A Ly không phải nói chúng ta là bạn lữ sao? Bạn lữ thì nên ngủ cùng nhau. A Ly như thế nào lại tự mình ngủ?”

Là như vậy sao? A Ly chớp chớp mắt khó hiểu, thấp giọng phản bác: “Nhưng quản gia thúc thúc và dì Hồng không ngủ cùng nhau.”

“Đó là bởi vì cậu không nhìn thấy.” Hứa Nghiên Tri xoay người lên giường, đem A Ly ở bên trong ôm vào lòng , cố ý hạ giọng hơi khàn khàn, “Hơn nữa, bọn họ có ngủ cùng nhau cũng sẽ không cho A Ly biết.”

A Ly bị hắn ôm đến choáng váng. Sau khi lấy lại tinh thần hắn đã nằm bên trong giường, hắn có chút tò mò nhìn chằm chằm vào cánh tay của Hứa Nghiên Tri, tại sao nhân loại này lại khỏe như vậy, liền lập tức có thể ôm hắn một cái?

Những đường cơ bắp trên cánh tay của nam nhân dưới ống tay áo vẫn nhìn ra hình dạng. A Ly im lặng nhìn đôi bàn tay đã gầy đi của mình, có lẽ nên hỏi nhân loại này xem rốt cuộc đã ăn gì để lớn lên.

Hứa Nghiên Tri cởi bỏ áo ngoài kéo chăn qua đắp lên người, anh thực ra có chút lo lắng A Ly sẽ đá mình xuống, nhưng đối phương tựa hồ cũng không để ý tới chuyện đó.

Anh vừa định nói thì A Ly nghiêng người, ánh mắt sáng ngời nhìn anh hỏi: "Ngươi ăn cái gì lớn lên? Sao lại khỏe như vậy”

Đề tài nhảy quá đà, Hứa Nghiên Tri phải mất một lúc mới kịp phản ứng nhận ra đối phương đang nói về chuyện của anh vừa ôn chuyện của cậu, dù bận vẫn ung dung nói: “Trời sinh .”

“Vậy à.” Quả nhiên, ánh sáng trong mắt A Ly mờ đi một chút, Hứa Nghiên Tri lại nói thêm, “ A Ly tại sao lại hỏi như vậy ? Cậu còn có thể trưởng thành được không ?”

Hứa Nghiên Tri có lẽ biết A Ly không giống với mình, nhưng anh không biết A Ly rốt cuộc là gì.

"Không, ta vẫn luôn như vậy." Chuyện này khiến A Ly cảm thấy có chút chán nản, khuôn mặt của hắn gục xuống , hắn cũng muốn cao lên bằng Hứa Nghiên Tri, nhưng từ khi tỉnh lại thì hắn chưa bao giờ cao thêm nữa.

"A Ly cứ như vậy là được rồi, nếu lớn hơn nữa tôi sẽ không thể ôm được." Hứa Nghiên Tri đưa tay vòng qua ra phía sau lưng A Ly và vỗ nhẹ để an ủi . A Ly nhẹ hơn anh nghĩ, ôm cậu không có cảm giác chân thật, nhiệt độ cơ thể cũng rất lạnh.

Hơi thở của nam nhân càng gần, A Ly có chút khó chịu ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh đã bị dỗ dành, sau đó ngáp một cái trong mắt có chút nước mắt, nói với Hứa Nghiên Tri: “Ta đi ngủ đây.”

Chậc chậc... Nào có ai đang ngủ còn nói chuyện được , Hứa Nghiên Tri im lặng lộ ra mặt, vẫn như cũ nhẹ nhàng vỗ lưng A Ly giúp hắn chìm vào giấc ngủ.

[Ký chủ ,ngài cười thật hạnh phúc. 】073 đột nhiên xuất hiện.

"Thật sao?" Hứa Nghiên Tri dùng tay kia sờ lên khóe miệng, quả thực là nhếch lên. Anh kỳ thực cũng không thường xuyên cười, trí nhớ trống rỗng khiến anh có chút bài xích mọi thứ xung quanh.

[ Ngài tự mình xem nhé. 】073 Một lúc sau, hệ thống cho anh xem bức ảnh vừa chụp.

Trong ảnh, Hứa Nghiên Tri nhìn thiếu niên dung mạo diễm lệ trong lòng ngực với nụ cười trên môi.

“Vậy ngươi muốn biểu đạt cái gì?" Nụ cười Hứa Nghiên Tri dần trở nên nguy hiểm. Anh còn chưa quên hệ thống tính tình đột nhiên thay đổi.

[…] 073 im lặng một lúc rồi nói [ Ký chủ, hiện tại quyền hạn tôi còn chưa đủ nên không thể nói cho ngài biết, bất quá ngài hãy yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương ngài.]

Hứa Nghiên Tri không nghĩ rằng một hệ thống phế vật không có quyền hạn như vậy có thể làm được gì với anh, nhưng anh chỉ nghi ngờ rằng nó có thể liên quan đến ký ức quá khứ của anh.

Vậy đến cuối cùng đó là một loại ký ức nào?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play