3
Tôi nói muốn sinh đứa bé này, mẹ tôi ít nhiều gì cũng phải giật mình, chỉ là bà bất đắc dĩ nhìn tôi: “Con phải nghĩ cho kỹ, một mình mang thai vất vả như thế nào, sau này đứa bé ốm đau, đi học, nó đều không có bố.”
“Mặc dù ba mẹ có thể giúp con nhưng cũng chỉ mấy khi,, đứa bé không có ba thì chung quy vẫn... vẫn...” Mẹ tôi nói tới đây thì vội vàng đi vào WC.
Tiếng nước ào ào vang lên, nhưng tôi có thể nghe được tiếng mẹ tôi ôm mặt khóc.
Bà đã chứng kiến cả chặng đường tôi và Lương Vĩnh Trạch bên nhau, cho nên bà biết tôi sẽ không từ bỏ đứa bé này, chỉ là bà không dám khóc trước mặt tôi, sợ tôi cũng sẽ đau lòng.
Thán Đầu cũng ở bên cạnh, meo meo không ngớt, nó không hề ngoan ngoãn ghé vào khuỷu tay tôi, xoay người chạm nhẹ vào bụng tôi, khèo tôi gọi mãi.
“Ngoan! Đừng quậy, nếu Lương Vĩnh Trạch không có ở đây, tao sẽ đánh mày đấy nhé!” Tôi đưa tay ôm nó xuống, đặt lên tủ đầu giường.
Thán Đầu hét lên một tiếng như bất mãn, nó nhảy ra ngoài cửa sổ, đi mất không thấy tăm hơi.
Đây là bệnh viện, tôi sợ nó lại chạy đi đâu mất nên cuống cuồng kêu vài tiếng, nó lại ló đầu ra meo meo đáp lại, dường như đang bảo tôi đừng lo lắng, sau đó thì đi mất không thấy bóng người.
Nghĩ tới việc tôi đi bệnh viện cũng không mang theo nó, để nó một mình cả tháng trời, nó còn tìm tôi được, hẳn là cũng biết đường về nhà ra sao.
Lương Vĩnh Trạch luôn nói Thán Đầu rất có linh tính.
Tôi nằm trên giường bệnh, suy nghĩ một hồi, tôi cầm di động gọi điện thoại cho Lương Vĩnh Khiết.
Chị ta vẫn không bắt máy, tôi bèn gọi điện cho mẹ của chị ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2.
Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ3.
Ân Ái Không Buông4.
Sau Khi Linh Khí Trở Lại=====================================
Bọn họ ở cùng nhau, sau mấy lần liên tiếp tôi gọi tới, Lương Vĩnh Khiết mới nhận điện thoại của mẹ chị ta, vừa mở miệng đã khách sáo gọi tên đầy đủ của tôi, hỏi tôi có chuyện gì sao?
Tôi bảo muốn tới nhìn Lương Vĩnh Trạch lần cuối, chị ta lại nói không cần, tôi và Lương Vĩnh Trạch còn chưa kết hôn, đây là chuyện nhà cô ta, không cần tôi nhọc lòng.
Tôi khăng khăng yêu cầu, cô ta cũng thản nhiên nói thẳng: “Nghe chú Tiêu nói giờ cô đang ở bệnh viện, còn có dấu hiệu sinh non, đúng không? Cô mang thai đứa bé này cũng khổ cực chứ không dễ dàng gì, hiện tại A Trạch đã không còn nữa, cô cũng không nên giữ nó lại, để sảy đi. Cô còn trẻ, điều kiện tốt như vậy thì sẽ tìm được người còn tốt hơn A Trạch nữa, tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cô thôi.”
Nói rồi, chị ta cúp máy, ngay cả cơ hội để cho nói chuyện cũng không có.
Mặc dù tôi đã biết rõ thái độ của nhà cô ta là như vậy, nhưng không ngờ ngay cả việc đáp lại cô ta cũng mặc kệ.
Tôi nắm chặt di động, gọi lại lần nữa, cô ta không nhận máy, tôi vẫn gọi, gọi mãi.
Cô ta không nhận thì tôi gọi cho mẹ cô ta, cho bố cô ta.
Cuối cùng cô ta không nhịn được, sau khi nhấc máy thì mắng tôi: “Cô muốn gặp A Trạch lần cuối phải không, cũng muốn sinh đứa bé kia à? Nhưng nhà tôi không đồng ý cho cô sinh đứa bé này, cô hiểu chưa? Nếu cô muốn sinh nó ra thì đừng mong gặp đến A Trạch nữa!”
Lương Vĩnh Trạch vẫn luôn nói với tôi rằng, từ nhỏ Lương Vĩnh Khiết đã rất bình tĩnh và lý trí, nhưng loại người này cũng rất vô tình.
Tôi nghe giọng điệu bình thản của cô ta, biết cô ta có điều kiện gì đây, tôi nhẹ giọng nói: “Điều kiện của cô.”
“Tôi sẽ bảo luật sư đưa hợp đồng cho cô, cô tự nguyện sinh đứa bé kia, cũng tự nguyện từ bỏ di sản mà A Trạch sở hữu, về sau đứa bé có chuyện gì đi nữa thì cô sẽ không đi tìm ba mẹ tôi đòi tiền, mọi hậu quả đều do cô gánh vác. Cô chịu ký thì tôi sẽ nói cho cô biết lễ truy điệu của A Trạch được tổ chức ở đâu, cho cô đi gặp mặt A Trạch lần cuối.” Giọng điệu của Lương Vĩnh Khiết vô cùng bình tĩnh.
Tôi nghe chỉ cảm thấy buồn cười: “Sau này bố mẹ cô cũng không nhớ tới đứa bé sao?”
“Cô tự gọi điện thoại cho bố tôi đi.” Lương Vĩnh Khiết cầm điện thoại, hình như đang gọi người bên cạnh nói: “Ba, mẹ, nói gì đi.”
Giọng nói của ba mẹ Lương Vĩnh Trạch có hơi buồn buồn, từ trước đến nay ba anh vẫn luôn ít nói, ông chỉ rầu rĩ nói một câu, đây là kết quả sau khi họ bàn bạc xong.
Mẹ Lương Vĩnh Trạch còn đứng bên cạnh giải thích với tôi, nuôi một đứa bé không phải là chuyện dễ dàng, sau này sẽ có rất nhiều chuyện, bọn họ lớn tuổi rồi, Lương Vĩnh Trạch không còn nữa, bọn họ không có điều kiện giúp nuôi dưỡng đứa bé, cho nên khuyên tôi nên bỏ đi, tìm một người tốt hơn.
Tôi nghe những lời này xong thì cứ thế dập máy, sau đó nhắn tin cho Lương Vĩnh Khiết, bảo luật sư đưa hợp đồng lại đây.
Mãi cho đến khi tôi nói chuyện điện thoại xong, mẹ tôi mới rời khỏi WC, đôi mắt sưng đỏ nhìn tôi.
Tôi xoa bụng, cười an ủi bà: “Giờ phụ nữ chưa lập gia đình cũng được tiền phụ cấp sinh con. Cháu ngoại của mẹ có thể mang họ Tiêu giống như con rồi, tốt thật đấy.”
Mẹ tôi lập tức ôm lấy tôi, không ngừng gật đầu, nức nở nói tốt rồi.
Hiệu suất làm việc của Lương Vĩnh Khiết từ trước đến nay rất nhanh chóng, trưa hôm đó đãcó luật sư đưa hợp đồng tới đấy.
Luật sư vô cùng chuyên nghiệp, lập danh sách các tài sản mà Lương Vĩnh Trạch sở hữu, giống như không hề giấu giếm gì.
Sau đó bảo tôi ký tên lên hợp đồng tự nguyện từ bỏ, đương nhiên quan trọng là trên hợp đồng viết tên tôi và Lương Vĩnh Trạch ở tại căn nhà cưới.
Anh ấy từng đưa cho tôi một ít đồ vật, chẳng hạn như nhẫn đính hôn, đồng hồ anh tặng và một ít trang sức.
Bọn họ liệt kê rất rõ ràng, thật ra ngoài chiếc nhẫn đính hôn trên tay tôi ra, các đồ vật khác đều để ở căn hộ đó.
Nhưng mà đồng hồ hay trang sức rồi nhẫn gì đó, người nhà họ Lương đều có thể đưa tôi, nhưng tiền đề là phải ký tên từ bỏ căn nhà đứng tên tôi và Lương Vĩnh Trạch kia.
Tôi nhìn các điều khoản trên đó, ba mẹ của Lương Vĩnh Trạch đều ký tên, tôi cầm bút định chuẩn bị ký tên thì bên cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng mèo kêu.
Thán Đầu chạy ra đi nửa ngày bỗng nhảy từ cửa sổ vào, sau đó nó meo một tiếng, nhảy đến bên cạnh tôi, thả một cái chìa khóa từ trong miệng ra cho tôi, nó há miệng ra muốn cắn bản hợp đồng kia, móng vuốt duỗi ra, cào rách nát.
“Thán Đầu!” Tôi vội bế Thán Đầu lên, giữ lấy bản hợp đồng dưới móng vuốt của nó.
Nhưng Thán Đầu ngày thường ngoan ngoãn giờ lại như phát điên, nó giữ chặt hợp đồng, móng vuốt cào liên tục, sau đó còn đưa vào miệng nuốt.
Mẹ tôi sợ tôi bị nó cào trúng nên đứng bên la hét bảo tôi buông nó ra, đừng giành giật nữa.
Cuối cùng bàn hợp đồng nguyên vẹn giờ chỉ còn từng mảnh giấy ngổn ngang.
Hợp đồng chia làm ba phần, đều có người nhà họ Lương ký tên, hiện tại họ phải đi tìm người nhà họ Lương ký lại.
Tôi nhìn đống giấy nơi mép giường, trừng mắt thấp giọng mắng Thán Đầu, còn tỏ ý bất đắc dĩ với luật sư.
“Đây là chìa khóa của con à?” Mẹ tôi dọn dẹp đống giấy vụn bên giường thì lấy chiếc chìa khóa mà Thán Đầu mang về để trước mặt tôi: “Căn phòng tình yêu.”
Mặt trên chiếc chìa khóa có khắc một hình trái tim, bên trong viết “Căn phòng tình yêu”.
Tôi có rất nhiều chìa khóa đều hao hao giống nhau, chìa khóa nhà, văn phòng, căn chung cư của mình, cho nên lúc Lương Vĩnh Trạch đưa chìa khóa cho tôi, anh sợ tôi không nhận ra nên đã dùng máy khoan điện khắc chữ ở trên đó.
Anh nói cả thế giới đều này chỉ có một chiếc chìa khóa đó mà thôi, mở được nhà anh, cũng mở được lòng anh.
Nhưng ngày hôm qua tôi đã đưa chiếc chìa khóa này cho Lương Vĩnh Khiết rồi kia mà, sao nó lại chạy tới nơi này?
Tôi nhận lấy, quay đầu nhìn Thán Đầu.
Nó gầm nhẹ một tiếng với luật sư rồi chậm rãi xoay đầu, đôi mắt màu hổ phách, tròn xoe nhìn tôi.
Trong mắt tràn ngập bi thương……
Giống hệt như Lương Vĩnh Trạch vậy…