Lúc nghe tin Lương Vĩnh Trạch xảy ra chuyện, tôi đang nằm siêu âm, bác sĩ chụp cho tôi một bức ảnh, bảo về nhà cho bố đứa bé xem cùng.

Sau đó mẹ Lương Vĩnh Trạch chạy tới, nói với tôi là anh đã chết rồi!

Một giây trước tôi vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc, một giây sau đã cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đến bác sĩ kiểm tra cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm.

Sau đó tôi không biết mình ra khỏi bệnh viện thế nào, chỉ biết mẹ Lương Vĩnh Trạch gào khóc rất đau đớn.

Tôi sợ ở bệnh viện ảnh hưởng đến người khác nên vừa an ủi bà, vừa cố gắng chịu đựng lái xe đưa bà về.

Trên đường, chị gái Lương Vĩnh Trạch là Lương Vĩnh Khiết gọi điện thoại tới, câu đầu tiên đã hỏi về tôi, nghe nói tôi ở bên cạnh liền cúp điện thoại, bảo về nhà rồi nói.

Vừa đến nhà, chị gái và anh rể đã đến, vẻ mặt đau khổ, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại không đúng lắm.

Chị ấy còn nói sợ tôi đau lòng, tiếp theo còn phải bận rộn rất nhiều chuyện, sợ không có thời gian quan tâm đến tôi nên bảo tôi về nhà mẹ đẻ trước, còn bảo sẽ đưa tôi về.

Lúc ấy tôi đang vô cùng hoang mang sợ hãi, nói không cần chị đưa về, tôi sẽ tự lái xe đi xem Lương Vĩnh Trạch.

Nghe nói anh chết tại chỗ, nhưng tôi vẫn muốn đến nhìn anh một cái.

Lương Vĩnh Khiết lại nói hiện trường quá máu me, không hợp để một thai phụ như tôi đến xem, lại còn nhấn mạnh bảo tôi đừng về chỗ Lương Vĩnh Trạch ở mà về nhà mẹ đẻ, ở đó có người chăm sóc, chuyện sau đó cứ để chị ấy xử lý, xong chuyện chị ấy sẽ gọi điện thoại cho tôi.

Một năm trước tôi và Lương Vĩnh Trạch đã ở chung với nhau, anh có một căn nhà, ngay gần chỗ làm của anh nên chúng tôi dọn về đó ở.

Lúc ấy tôi không rõ ý của Lương Vĩnh Khiết lắm, còn an ủi lại nhà họ, nếu tôi có thể đi xem Lương Vĩnh Trạch thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.

Cố gắng chịu đựng bước ra ngoài, Lương Vĩnh Khiết lại nói muốn đến nhà chúng tôi lấy quần áo thay cho Lương Vĩnh Trạch, để anh giữ lại chút thể diện lần cuối, bảo tôi đưa chìa khóa cho chị ấy.

Lúc ấy cả người tôi đang phát run, nghĩ bình thường Lương Vĩnh Trạch chú ý hình tượng như vậy, đúng là nên thay quần áo sạch sẽ cho anh, tôi liền bảo sẽ về cùng chị ta, tôi biết Lương Vĩnh Trạch thích bộ nào nhất.

“Chị là chị nó, chị hiểu nó hơn em mà. Em đừng đi, nếu không lại đau lòng hơn, không tốt cho đứa con trong bụng đâu.” Lương Vĩnh Khiết giơ tay ra trước mặt tôi, bảo tôi đưa chìa khóa cho chị ta.

Chị ta nói cũng có lý, tôi đưa chìa khóa cho chị ta, chị ta thấy tay tôi run rẩy thì ra vẻ lo lắng, sau khi lấy chìa khóa đưa cho chồng mình xong thì khăng khăng muốn lái xe đưa tôi về.

Giờ tôi đi đường cũng khó khăn, cho nên đưa cả chìa khóa xe cho chị ta.

Nhưng vừa kéo cửa ra, một con mèo chạy đến chỗ tôi, hai chân trước ôm lấy chân tôi, cái đuôi đen dài cũng quấn lấy tôi, đôi mắt tròn xoe màu hổ phách nhìn tôi chằm chằm, còn nghiêng đầu, giống như đang nhìn tôi cười.

Bất ngờ là đây chính là con mèo đen mà Lương Vĩnh Trạch nhặt được trước kia - Thán Đầu.

Đó là một ngày mưa mùa hè, tôi tăng ca đến mười giờ tối, anh đến đón tôi, cười tủm tỉm nói cho tôi một bất ngờ. Sau đó anh lấy một con mèo đen nhỏ bằng bàn tay, cả người ướt sũng đầy cát bẩn, bên ngoài quấn mấy lớp khăn giấy ra khỏi túi đưa cho tôi xem.

Anh nói lúc ở dưới chờ tôi, nghe thấy con mèo đen nhỏ này kêu như đang khóc vậy, bật đèn pin lên mãi mới tìm đươc, nên gọi là Thán Đầu.

Tháng trước sau khi biết tôi có thai, Lương Vĩnh Khiết nói nuôi mèo không tốt với thai phụ nên mang về cho mẹ anh nuôi, cuối cùng nó lại chạy đi mất.

Lương Vĩnh Trạch còn cố ý cầm thức ăn cho mèo đi loanh quanh, tìm suốt mấy đêm mà không được, buồn bã nói đáng ra không nên đưa về chỗ mẹ.

Lúc khắc gỗ còn khắc cả Thán Đầu.

Bây giờ nhìn Thán Đầu ôm chân tôi, đột nhiêu mắt tôi cay cay, có phải nó biết chuyện nên tự quay về không.

Tôi khom người bế Thán Đầu lên, nó lưu lạc bên ngoài gần một tháng nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh.

Lúc tôi bế nó lên, ánh mắt Lương Vĩnh Khiết có hơi kì lạ, nhưng cũng không ngăn cản.

Thán Đầu rất ngoan, yên lặng nằm trong lòng tôi, thỉnh thoảng lại cọ vào người tôi một cái.

Đi ngang qua một cái nhà trẻ, đúng lúc nhìn thấy một bạn nhỏ đang nhảy nhót, trông vô cùng đáng yêu.

Sau khi kiểm tra ra tôi có thai, Lương Vĩnh Trạch phấn khích như một đứa trẻ, cả đêm đều nghĩ nó là con trai hay con gái, tên là gì, sau lại nghĩ nên đi nhà trẻ nào, học tiểu học ở đâu, sau này nên học Thanh Hoa hay là Bắc Đại thì tốt hơn…

Ngày hôm sau anh kéo tôi đi đăng kí kết hôn, nhưng sau lại vì cái thai chưa ổn định nên hoãn lại, sau đó chúng tôi liền mua một căn nhà ở khu trường học đắt đỏ nhất vùng, trả hết một lần.

Bây giờ nhìn mấy bạn nhỏ đang nhảy nhót này, tôi vuốt bụng, dường như lúc này mới nhận ra, bố của con tôi… không còn nữa!

Lúc ấy tôi rất buồn nôn, không biết là do nghén hay do say xe, đầu rất đau, dường như có cái gì đó bóp chặt dạ dày, đè nặng lên ngực tôi.

Lương Vĩnh Khiết dừng xe, tôi xuống xe, đứng cạnh thùng rác nôn một lúc lâu vẫn không nôn ra được.

Thán Đầu đi theo xuống xe, đứng ở vành đai xanh bên cạnh thùng rác, thỉnh thoảng lại nhìn tôi, ánh mắt hình như hơi lo lắng, cái đuôi dài thỉnh thoảng lại quét qua tay tôi một cái.

Tôi nôn đến mức cả người lả đi, lúc về xe, Thán Đầu liền dựa vào vao tôi, duỗi móng giống như đang vỗ về tôi vậy.

Dọc đường nôn khan, cuối cùng Lương Vĩnh Khiết cũng đưa tôi về đến cửa nhà, còn chào hỏi với bố mẹ tôi, nói đã đưa tôi về nhà an toàn, bảo bố mẹ tôi chăm sóc tôi rồi đi mất.

Chị ta đi rất vội, giọng điệu cứng ngắc.

Bố mẹ tôi không biết tại sao, liền hỏi có phải tôi và Lương Vĩnh Trạch cãi nhau không.

Bố tôi còn nói nhất định là tôi mắng Lương Vĩnh Trạch, tính anh tốt như vậy cơ mà.

Lúc nhìn thấy Thán Đầu, cũng vui vẻ nói không ngờ lại tìm được về.

“Đã nói mang thai không thể ôm chó ôm mèo rồi mà.” Mẹ tôi đưa tay ra đón, Thán Đầu vốn nằm im trong lòng tôi bỗng nhiên nhảy xuống đất.

Bố tôi thấy vẻ mặt tôi không đúng lắm, liền cho tôi xem ảnh phòng em bé, nói trước tiên cứ làm thế này đã, chờ cháu ngoại đi học được rồi bố tôi sẽ sửa kệ đồ chơi bên cạnh thành một cái bàn học và một cái kệ sách nhỏ.

Lại nói Lương Vĩnh Trạch giỏi điêu khắc như vậy, hai người bọn họ sẽ làm một cái cầu trượt cho em bé bên ngoài ban công.

Ông còn mở kết quả mô phỏng trên máy tính bảng cho tôi xem, nói dù làm cho khách hàng cao cấp nhất cũng chưa bao giờ bỏ nhiều tâm sức như vậy đâu.

Tôi biết ông đang dỗ cho tôi vui, nhưng nhìn kết quả mô phỏng trên máy tính bảng, cùng với gương mặt tươi cười của bố tôi, nghĩ đến mấy buổi tối vừa rồi Lương Vĩnh Trạch về đến nhà là tỉ mỉ làm các loại đồ chơi, nói mua bên ngoài chất liệu không an toàn, con của anh, anh phải tự làm mới được.

Nhưng anh không còn nữa…

Cảm giác đau đớn bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.

Giống như gai đâm vào tay, lúc đầu không cảm thấy đau, đến khi rút ra… cảm giác đau đớn mới ập đến, xuyên qua cả cơ thể.

Tôi lập tức lao vào lòng mẹ, khóc lớn.

Thán Đầu cũng kêu lên như khóc, nép vào bên cạnh tôi, duỗi chân nhẹ nhàng vỗ về tôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play