Cắn Câu

chương 2: tùy cô định đoạt


1 tuần


Âm thanh trong phòng bệnh buộc phải tạm dừng vì sự xuất hiện của Lục Tẫn Nhiên.

Thịnh Quân Hòa vô thức ngậm miệng, lặng lẽ nhìn Tưởng Mạn, liếc Lục Tẫn Nhiên mấy lần, liên tục khẳng định cậu không có chút góc cạnh nào, vẻ mặt ôn nhu vô hại, âm thầm ngạc nhiên, châm chước nói: "Đàn Đàn, con biết thằng bé mà, Lục Tẫn Nhiên.”

Thịnh Đàn nhận ra đây chính là người cô gặp ở bậc thang bên ngoài. Một cảm giác quen thuộc mơ hồ thoáng qua trong đầu cô. Khi đối diện với ánh mắt của Lục Tẫn Nhiên, hình ảnh của cậu hiện lên rõ ràng như một thực thể dày đặc, mạnh mẽ mở tung cánh cửa ký ức đã bị phong bế bấy lâu nay.

Lần cuối cùng Thịnh Đàn gặp Lục Tẫn Nhiên là khoảng 4-5 năm trước, bộ đồng phục học sinh năm hai trung học dính đầy những vết máu loang lổ, chiếc cặp sách màu đen cô đưa cho cậu đeo trên vai cũng bị rách một mảng, còn cố ý che lại không muốn cô nhìn thấy.

Lục Tẫn Nhiên vốn là người ít nói, nhưng hôm đó cậu nói chuyện với cô nhiều nhất, giọng cậu khàn khàn, khóe mắt đỏ hoe bảo cô đợi cậu về rồi lao ra khỏi nhà.

Nhưng cũng là ngày ấy, cô rời đi ngay sau khi cậu đi mà không để lại một lời nào.

Sau đó, ngoài việc biết Lục Tẫn Nhiên bị gia đình bắt chuyển trường rời khỏi Kinh Thị, cô không còn nghe được tin tức gì về cậu nữa.

Những năm tháng Thịnh Đàn sớm chiều chung đụng cùng Lục Tẫn Nhiên, cùng với sự bận rộn và những biến cố trong gia đình, đã bị chôn vùi dưới đáy sông băng. Tháng ngày ấy như mây khói thoáng qua, dần dần phai mờ trong ký ức.

Mãi đến khi gặp lại cô mới ý thức được mình thực sự chưa từng quên đi.

Thiếu niên ngày ấy với dáng vẻ tuấn tú sắc bén hiện hữu trước mắt cô, ngoại hình vốn đã nổi bật của cậu lại trở nên phô trương hơn gấp mấy lần, khiến người ta không thể rời mắt. Tùy ý cùng cậu đối mắt, những mảnh vỡ thân mật giữa họ sẽ phá lệ sắc nét và sống động.

Nếu gặp lại vào dịp khác, có lẽ cô vẫn bình tĩnh, nhưng giờ cậu lại trở thành đồ thừa do người phụ nữ này mang đến, vật cản đường để lấy lại tài sản của mẹ cô, cô sẽ làm gì với cậu đây?

Hơn nữa, lúc đó Thịnh Đàn ra đi không lời từ biệt, Lục Tẫn Nhiên chẳng phải sẽ hận cô sao? Hoặc là bốn, năm năm trôi qua, cậu đã sớm quên cô, nguyện ý để cô chăm sóc, cùng về nhà với cô sao?

Thịnh Đàn lạnh lùng đánh giá Lục Tẫn Nhiên, thái độ xa cách đề phòng.

Lục Tẫn Nhiên cụp mi mắt, trên mặt mơ hồ xẹt qua một tia khắc chế khổ sở. Cô nhận ra điều đó, khóe môi khẽ cong.

Trong sự im lặng như băng, Tưởng Mạn không nhịn được nghiêng mặt, bước tới nói với Lục Tẫn Nhiên: "Nếu không đừng làm phiền Thịnh Đàn, mẹ sẽ sắp xếp chỗ ở khác-"

"Như vậy sao được!" Thịnh Quân Hòa lập tức phản đối: “Từ nay về sau chúng ta đều là người một nhà, sao có thể để đứa nhỏ này đón Tết một mình được! Thịnh Đàn là chị nó, chiếu cố một chút là chuyện đương nhiên. Cùng sống dưới một mái nhà, tốt xấu gì cũng có chút tình nghĩa."

Thịnh Đàn không muốn nghe thêm lời nào của Thịnh Quân Hòa nữa, cô ngước mắt lên như không có chuyện gì, nhìn Lục Tẫn Nhiên, trên mặt không có chút cảm xúc.

Trong phòng ầm ĩ, nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn cô như vậy, có chút ánh sáng lập lòe nào đó đang run rẩy, tưởng chừng như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Thịnh Đàn vẫn bất động không nói gì, lặng lẽ quan sát phản ứng của Lục Tẫn Nhiên.

Cô đã lâu không gặp cậu, bốn bỏ lên năm* có thể coi là không còn quen biết, anh không có lý do gì để đi theo cô, cô cũng không muốn dính dáng gì đến người do Tưởng Mạn mang đến.
(*) Nguyên văn 四舍五入: ý tứ chính là làm tròn số, giống kiểu 4.75 làm tròn thành 5 vậy. Hoặc có thể hiểu là nói cho nó vuông cũng được.

Thịnh Quân Hòa thấy bầu không khí bế tắc, cũng không cần thể diện gì nữa, cất giọng nói: “Đàn Đàn, ba trước mặt con ra điều kiện này với dì Tưởng. Nếu con không đồng ý, đừng trách ba không nói đạo lý. Nếu Tiểu Lục không đi cùng con thì chúng ta sẽ phải bàn lại chuyện tiền bạc.”

Ông ta biết chỗ đau của cô ở đâu: "Dù sao biệt thự vịnh Nam Hồ giờ đang để trống, cứ để Tiểu Lục ở đây trước, về phần số tiền kia — "

Thịnh Đàn bất ngờ nâng mũi giày lên, đôi giày cao gót mũi nhọn đế đỏ đá văng chiếc ghế cạnh giường, phát ra một tiếng chói tai khiến Thịnh Quân Hòa lập tức im bặt, trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ.

Vịnh Nam Hồ là căn biệt thự mà mẹ cô mua chung với Thịnh Quân Hòa. Mẹ cô mới chuyển đến sống một cuộc sống an nhàn được vài ngày thì lâm bệnh phải nhập viện. Đó là ngôi nhà mà mẹ cô không hề mong muốn, và đó cũng là ngôi nhà mà cô không thể dung thứ khi người khác xen vào.

Thịnh Quân Hòa còn dám nhắc tới! Ông ta dám nhiều lần dùng tiền ép cô! Lục Tẫn Nhiên là ai, đương nhiên sẽ không đi theo cô!

Thịnh Đàn đang muốn sụp đổ cùng Lục Tẫn Nhiên tại chỗ, nhưng ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên.

Đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên như tuần lộc, nhìn thẳng vào Thịnh Đàn. Trong ánh nhìn ấy ẩn chứa một thứ gì đó khó nắm bắt, lông mi cậu khẽ động, rồi lại nhanh chóng che giấu đi tất cả.

Cậu nói: “Con chỉ đi theo Thịnh Đàn”.

Thịnh Đàn ngẩn người, vô thức buông lỏng ngón tay, mới nhận ra vừa rồi mình bất tri bất giác siết chặt, ngón tay đã lấm tấm mồ hôi.

...Hóa ra cô đang lo lắng.

Lo lắng nếu Lục Tẫn Nhiên đáp ứng Thịnh Quân Hòa tại chỗ, hoặc quyết định không đi theo cô, Thịnh Quân Hòa sẽ gây thêm rắc rối không có điểm mấu chốt.

Nhưng Lục Tẫn Nhiên vậy mà không có.

Thịnh Đàn nhắm mắt lại.

Có nguyện ý hay không cũng không quan trọng, điều cô phải làm là lấy đi 4000 vạn từ Thịnh Quân Hòa.

Thịnh Quân Hoà ho khan hỏi lại: “Đàn Đàn thì sao, con có nhận không? Nếu con vẫn từ chối thì-”

Thịnh Đàn hiểu ý ông ta, giống như những khuôn mặt cô nhìn thấy trong bữa tiệc rượu, chờ đợi cô bởi vì thiếu tiền, xấu hổ khi bộ phim thất bại, sự nghiệp sụp đổ mà trở nên chật vật và bị coi thường.

Đến lúc đó không có năng lực kinh tế chống đỡ cô, ông ta sẽ dễ dàng dẫm đạp lên đầu cô và mẹ cô hơn.

Nhưng còn do dự thì cô không còn là Thịnh Đàn nữa.

Thịnh Đàn vững vàng bước tới, không nói gì, chỉ đưa tay về phía Lục Tẫn Nhiên. Chàng trai đứng sau Tưởng Mạn không ngần ngại đẩy chướng ngại vật sang một bên, tiến về phía cô.

Chiều cao của cô rất nổi bật nhờ đôi giày cao gót nhưng Lục Tẫn Nhiên vẫn phải cúi đầu nhìn cô.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa mét, đôi lông mày rậm của cậu dần dần dịu lại, cậu nói giọng mũi: "Em có thể đi cùng chị không?"

Thịnh Đàn không trả lời mà lấy chìa khóa nhà trong túi ra ném cho Lục Tẫn Nhiên.

Những ngón tay dài của cậu giơ lên không trung, chiếc túi đựng chìa khóa tối màu tương phản rõ rệt với làn da trắng muốt của cậu.

Thịnh Đàn xoay người nhìn Thịnh Quân Hòa trên giường bệnh, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nhưng không có ý cười.

“Tiền tôi muốn, người cũng sẽ mang theo, Thịnh Quân Hòa, nếu ông không sợ báo ứng thì muốn làm gì thì làm, hợp đồng mang ra tôi ký ngay.”

"Còn nữa, đừng gọi chị, tôi không có loại em trai rẻ tiền như vậy, kỳ nghỉ đông này xem như tôi là 'người giám hộ' của cậu."

Thịnh Đàn cầm lấy văn bản luật sư đưa rồi dứt khoát đặt bút.

Chờ cô quay lại sau khi kết thúc quá trình, cô nhìn thấy Lục Tẫn Nhiên đang đứng quay lưng về phía mình, vai rộng chân dài như vật cản của Thịnh Quân Hòa và Tưởng Mạn mà không nói một lời, dường như biết cô không muốn nhìn thấy hai người này.

Thịnh Đàn không quan tâm, một chàng trai thuần khiết, tai còn đỏ bừng khi được một cô gái tỏ tình, không biết ôm hận và dùng đôi mắt như nai tơ nhìn cô thì có thể uy hiếp gì được chứ.

Nhưng việc anh và cô ở cùng một chiến tuyến trong căn phòng ngột ngạt này vẫn khiến cô hài lòng phần nào.

Cô biết Lục Tẫn Nhiên trong mắt cặp đôi này có lẽ là đồ thừa, một củ khoai lang nóng phỏng tay sẽ ảnh hưởng đến tình yêu trung niên của bọn họ, nếu không thì sao lại quăng cho cô.

Thịnh Đàn móc đốt ngón tay vào quai đeo ba lô của Lục Tẫn Nhiên, kéo người sang một bên, liếc nhìn mặt Thịnh Quân Hòa, nhướng mày lạnh lùng kiêu căng.

"Lục Tẫn Nhiên tôi sẽ quản, quang minh chính đại cho cậu ta một chỗ ở qua kì nghỉ lễ, mong hai người câm miệng lại. Nếu sau này bên ngoài có lời đồn thổi thì chính là do các người cố ý gài bẫy tôi." vẻ mặt cô thanh tú nói: "Dù sao bây giờ tôi cũng có tiền, có thể mua được lá thư luật sư của ba đấy."

Thịnh Đàn nói xong, túm Lục Tẫn Nhiên ra khỏi phòng. Cô không thấy thiếu niên ngoan ngoãn đang móc vào tay mình nên ở giây sau liền quay lại.

Đuôi mắt cậu uể oải giơ lên, từ Thịnh Quân Hòa trên giường bệnh đến Tưởng Mạn đứng thẳng trên mặt đất, ai cũng sắc mặt cứng ngắc, im lặng trước mặt anh.

Tám rưỡi tối, tuyết vẫn rơi đầy trời, phủ lên đường phố một lớp dày. Đặt xe online đến chậm, Lục Tẫn Nhiên đang đứng chờ ở bên đường, dưới ánh đèn đường chói chang, vai đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Tâm tư Thịnh Đàn gắt gao đè nén, ép mình tập trung vào điện thoại di động, cô thông báo cho người môi giới bất động sản hạ giá phòng ở, rồi máy móc liên lạc với đoàn phim về tiến độ.

Màn hình của cô luôn sạch sẽ, không cần phải lau tuyết rơi nên cô cho rằng tuyết đã ngừng.

Khi Thịnh Đàn ngẩng đầu lên, cô mới kịp nhìn thấy bóng chiếc ba lô được nhanh chóng cởi ra trên đầu mình, Lục Tẫn Nhiên đổi tay xách sang bên kia, mảnh tuyết nhỏ đính trên đó nhẹ nhàng rơi xuống.

... Là cậu dùng balo chắn tuyết cho cô?

Thịnh Đàn rũ mắt, không để ý đến cậu.

Nhiệt độ điều hòa trong xe rất cao, Thịnh Đàn ngồi vào hàng phía sau, cố ý không dịch vào trong. Lục Tẫn Nhiên tự động kéo cửa xe ra ngồi ghế phụ, khiến lòng cô bớt đi phần nào căng thẳng.

Cô chỉ nhận Lục Tẫn Nhiên theo đúng nghĩa đen, cho cậu một căn nhà để ở, sắp xếp ba bữa cơm, chờ đoàn làm phim nghỉ đêm giao thừa, nhiều nhất cô sẽ về cùng ăn cơm tất niên, chỉ thế thôi.

Về cuộc sống riêng của cậu trong suốt kỳ nghỉ, không liên quan gì đến cô, mà cô cũng không có hứng xen vào.

Có lẽ trước đây là cô suy nghĩ nhiều, Lục Tẫn Nhiên sẽ không quên cô mà cậu cũng không thèm để ý chuyện quá khứ.

Tốt nhất là như vậy, không ai nên nhắc đến chuyện quá khứ.

Nhưng dù vậy, cô vẫn phải hỏi vài thứ cơ bản.

Thịnh Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường trải dài thành sông trong đôi mắt màu trà của cô, cô dửng dưng hỏi: “Trường cậu ở đâu?”

Lục Tẫn Nhiên đáp: "Đường Vân Tiêu."
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play