Cắn Câu

chương 1 (2)


1 tuần


Cô ấy nhìn Lục Tẫn Nhiên chậm rãi cởi khóa áo khoác ngoài của cậu, lộ ra chiếc áo mỏng bên dưới, mặc cho gió lạnh thổi bay hơi nóng trên người cậu, cái cổ thon dài lạnh đến mức trắng bệch, màu môi cũng nhạt đi.

Ánh mắt cậu đè xuống, đuôi mắt càng lúc càng hất lên, lông mi đen bao phủ một cái bóng nhỏ hình lưỡi liềm, khả năng mê hoặc người khác là hoàn toàn tự nhiên.

Với nét mặt kiêu ngạo như vậy, giữa lông mày và ánh mắt của cậu có quá nhiều tương phản, rất lãnh đạm, cậu nhìn cô chằm chằm một lúc, trên mặt không có biểu cảm: "Một lần cuối cùng."

Trái tim của cô gái chợt run lên, cô hoàn toàn sợ hãi trước lời cảnh cáo của cậu, mọi kế hoạch tiếp tục dây dưa của cô đều tự động bị dập tắt.

Lục Tẫn Nhiên không nhìn cô nữa, xoay người đi lên lầu, đèn đường lần lượt lướt qua vai anh, quấn lấy cơ thể anh trong một màn sương mờ mịt lạnh lẽo.

Thịnh Đàn đứng ngoài cửa phòng bệnh, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thịnh Quân Hà bên trong, phiền chán không muốn đi vào.

Khi mẹ cô còn sống, mối quan hệ gia đình từng rất hòa thuận, hai vợ chồng tình cảm sâu sắc, khi Thịnh Quân Hòa làm ăn mở rộng, điều kiện gia đình dần khá lên, khi có đủ tiền mua một căn biệt thự ở Kinh Thị thì mẹ cô đổ bệnh phải nhập viện và không bao giờ có thể đi ra nữa.

Khi mẹ qua đời vào mùa đông năm ngoái, cô ngốc nghếch nghĩ rằng Thịnh Quân Hòa sẽ bị đả kích nặng hơn mình, kết quả là trước khi 100 ngày trôi qua, Thịnh Quân Hòa đã dẫn theo một người phụ nữ xa lạ để tiêu xài hào phóng vào những món hàng xa xỉ.

Cô không thể chấp nhận và cãi nhau với ông ta, ông ta thậm chí còn giả vờ đáng thương nói rằng đang tìm một người phụ nữ để sớm thoát khỏi nỗi đau.

Sau này, lần nào ông ta cũng đi quá xa, cô thấy người đàn ông từng yêu mẹ cô sâu sắc thường xuyên thay đổi bạn gái trong vòng chưa đầy một năm sau khi vợ ông ta qua đời. Thịnh Quân Hòa đã sớm quên ai đã gả thấp*, cho ông ta tiền xây dựng sự nghiệp, mới có ông ta như ngày hôm nay.

(*): thường được dùng để mô tả một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình có địa vị cao kết hôn với một người đàn ông xuất thân từ gia đình có địa vị thấp hơn. Nó cũng có thể được sử dụng rộng rãi hơn để chỉ bất kỳ cuộc hôn nhân nào được coi chênh lệch về địa vị xã hội, sự giàu có hoặc trình độ học vấn.   

Cô đã uy h.iếp Thịnh Quân Hòa, dù ở bên ngoài ông ta xằng bậy thế nào cũng mặc kệ, chỉ cần ông dám cưới người khác về và ở trong phòng ngủ chính của mẹ cô, cô liền cho cả nhà xuống dưới cùng đoàn tụ.

Thịnh Quân Hòa tuần trước bị tai nạn ô tô khiến chân bị thương, cô có ghé bệnh viện một lần, cũng không nặng lắm, nếu hôm nay ông không gọi điện thì cô cũng không đến nữa.

Thịnh Đàn liếc nhìn điện thoại, trên thanh thông báo có tin nhắn từ các công ty môi giới bất động sản, hiện tại chưa có người mua phù hợp.

Cô kìm nén cảm xúc, hít một hơi thật sâu rồi ấn vào tay nắm cửa.

Đèn trong phòng rất sáng nên cô quay mặt tránh một chút, đầu tiên cô nhìn thấy hai người lạ đứng trước cửa sổ, ăn mặc như luật sư, sau đó cô để ý thấy một người phụ nữ cạnh giường bệnh, đang chỉnh chăn cho Thịnh Quân Hòa.

Người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, rất xinh đẹp, được bảo dưỡng kỹ lưỡng, mỉm cười với cô.

Thịnh Đàn nhận ra điều gì đó, cau mày chán ghét.

Thịnh Quân Hòa dựa vào giường mỉm cười, nắm lấy tay người phụ nữ nói với Thịnh Đàn: “Đàn Đàn tới rồi, đây là dì Tưởng, Tưởng Mạn, bạn gái của ba, dì ấy sẽ sống với ba từ nay về sau, ba bị thương thì dì cũng thuận tiện chăm sóc, hôm nay chính thức giới thiệu cho con biết.”

Thịnh Đàn đứng sững tại chỗ, bị khoảnh khắc hoang đường trước mắt làm cô không thể phát ra tiếng, sao ông ta dám dẫn người phụ nữ khác đến trước mặt cô ?!

Thịnh Quân Hòa thừa dịp cô còn chưa mở miệng, vội nói: "Ba biết thái độ của con đối với việc này. Hôm nay ba mời con đến cũng không phải để cầu tình hay thương lượng, thực ra là mẹ con——"

Ông ta mất tự nhiên dừng một chút, vô thức nhìn ra ngoài phòng bệnh, thở hai cái mới có hơi chột dạ tiếp tục: “Trước khi qua đời, bà ấy đã để lại cho con một khoản tiền. Vốn dĩ bà ấy định đích thân bàn giao cho con, nhưng lại đột nhiên đổ bệnh nặng, khoảnh khắc bà ấy sắp qua đời cũng chỉ có ba ở bên cạnh.”

“Bà ấy rất tin tưởng ba, đương nhiên để ba giữ tiền, khi nào con cần thì lấy ra.”  Thịnh Quân Hòa vi diệu nhìn về phía cửa, có chút khó xử, “Chuyện này ba chưa từng đề cập với con, bây giờ thấy con gặp khó khăn mới quyết định nói ra.”

Ông ta ngẩng đầu lên: “Đàn Đàn, ba không muốn cha con chúng ta cãi nhau. Phim của con không phải thiếu kinh phí sao? Nếu con chịu thay đổi thái độ, đồng ý cho dì Tưởng và em trai vào cửa, ba sẽ nhanh chóng đưa tiền cho con, nếu không... mẹ con không viết di chúc, ba và con có quyền thừa kế ngang nhau."

Thịnh Đàn máu chảy rần rật, cô khó tin nhìn Thịnh Quân Hòa, cổ họng như bị nhét một tảng băng lớn, khiến cô suýt bật cười.

Đôi giày cao gót của cô từng bước một gõ xuống sàn nhà, phát ra âm thanh khiến ông ta kinh hoàng.

Thịnh Quân Hòa bất an, lập tức uy hiếp: “Con phải nghĩ cho kỹ! Chỉ cần con đồng ý và mời luật sư, công chứng viên thì 4000 vạn là của con! Bằng không, muốn lấy tiền thì phải nộp đơn kiện ba. Con có đủ khả năng không?

4000 vạn….

Thịnh Đàn dùng sức ấn mạnh móng tay vào lòng bàn tay.

Cô không những không đủ khả năng chi trả.

Cuối cùng, rất có thể sẽ bị ông ta chiếm đủ tiện nghi và được chia miếng bánh.

Mẹ cô xuất thân hào môn, bất chấp sự phản đối của gia đình, bà kết hôn với Thịnh Quân Hòa với của hồi môn hậu hĩnh, chu cấp vàng thật bạc trắng cho chồng vô số lần, hai mươi mấy năm hôn nhân bà không hề nhìn ra ông là dạng người như vậy.

Xem ra Thịnh Quân Hòa đã trèo lên cành cao, sẵn sàng móc ra số tiền vốn định nuốt để cô nhận.

Khi nghĩ đến số tiền mẹ để lại, cô hoàn toàn không biết gì về nó, nói không chừng đã bị Thịnh Quân Hòa tiêu xài cho những người phụ nữ khác, hiện tại lại được dùng làm con bài mặc cả để tu hú chiếm tổ, lòng căm thù của cô ngày càng tăng không thể kiểm soát. 

Thịnh Đàn cố gắng hết sức điều hòa hô hấp: “Đưa cho tôi bản thỏa thuận và công chứng.”

Cô phải bình tĩnh, nắm thế chủ động trước, không thể trong cơn tức giận mà đẩy tài sản của mẹ đi.

Lấy tiền trước rồi nghĩ cách khác.

Thịnh Quân Hòa nghe cô đáp ứng, vẻ mặt thoải mái, lộ ra vui mừng, nói thêm: "Đàn Đàn, vừa rồi có thể con chưa nghe rõ, ba không chỉ xin con nhận dì Tưởng, còn có cả người em trai mà dì ấy mang theo.”

"Đứa nhỏ này đang học đại học, mới hoàn thành chương trình trao đổi ở Mỹ và về nước báo cáo, vừa đúng kỳ nghỉ đông dịp Tết Nguyên đán, dì Giang sắp đi cùng ba đến trung tâm phục hồi chức năng, phải sống ở đó một hai tháng, nên không tiện chăm sóc nó."

Ông ta được một tấc lại muốn tiến một thước nói.

“Thằng bé không có người thân ở Trung Quốc, trước đây con từng làm gia sư cho thằng bé và cũng quen thuộc với nó, nhà của con cũng đủ để ở, thay ba chăm sốc nó một thời gian, cùng nó qua cái tết Âm Lịch này. Đối xử với nó như em trai ruột, coi như là điều kiện bổ sung cho con.” 

Loại phản ứng bản năng đó rất giống với việc nghe được khoảng 4000 vạn, nhưng hoàn toàn khác, cô đặc trong hai từ “gia sư”, rồi chợt sôi lên, trong phút chốc đã làm lu mờ mọi phẫn nộ.

Thịnh Đàn hiếm khi hoảng hốt, cô hỏi lại: "...Ai?"

Thứ trả lời cô là cánh cửa phòng bệnh màu xanh chậm rãi được mở ra sau lưng cô.

Động tác Thịnh Đàn không dễ bị phát hiện, theo tiếng quay đầu lại.

Hiện tại đã gần hết giờ thăm bệnh trong bệnh viện vào ban đêm, một nửa số đèn ở hành lang đã tắt, tương phản với độ sáng trong phòng.

Lục Tẫn Nhiên đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, ngũ quan nửa khuất trong bóng tối, trong lúc nhất thời chỉ nhìn thấy quai hàm sắc sảo, chiếc cổ trắng lạnh lùng và một nốt ruồi nhỏ màu đỏ đính trên yết hầu của cậu như một miếng đá quý hình thoi, theo bước chân của cậu, toàn bộ khuôn mặt dần dần được ánh sáng chiếu sáng.

Giống như những bông tuyết sạch vô tình bị thổi vào từ ao bùn, nó chói lóa đến mức lạc lõng.

Ánh mắt cậu dừng trên người Thịnh Đàn, con ngươi đen trong veo lấp lánh.

Vẫn là giọng nói khàn khàn dưới ánh đèn, nhưng lần này xung quanh cậu không có ai khác và cậu chỉ nói chuyện với cô.

“Chị, đã lâu không gặp.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play