Lạc Tử Yên nở nụ cười tươi nói.

“Dạ vâng ạ, cháu là Lạc Tử Yên.”

“Mau mau ngồi xuống đi, đang có thai không nên đứng quá lâu như thế. Thằng nhóc thối này còn không mau kéo ghế cho vợ ngồi!”

Tiếng quát của Lục lão gia làm Lục Cảnh Thần khá ngạc nhiên. Xưa nay dù xảy ra chuyện gì đi nữa ông cũng chưa bao giờ lớn tiếng với anh, vậy mà hôm nay đã có ngoại lệ rồi. Nhưng mà lý do ngoại lệ này anh thích. Lạc Tử Yên thấy ông không có thành kiến với mình thì vô cùng mừng rỡ, ngồi xuống ghế cô ân cần hỏi.

“Cháu nghe nói bác không khỏe…”

“Ai nói thế? Ta đang rất khỏe mạnh sao lại bảo không khỏe chứ! Hôm nay con đến nhà thăm thì có bao nhiêu không khỏe cũng không còn nữa. Quản gia! Mau chuẩn bị bữa trưa ta đói rồi. Nhớ nấu thành đạm một chút cho thiếu phu nhân.”

Nghe ông nói thế Lục Cảnh Thần không nhịn được buồn cười. Trước nay ba của anh vẫn hay giả vờ để ép anh hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng lần giả vờ tuyệt thực này của ba anh thấy thật trắng trợn. Chỉ vì muốn gặp con dâu tương lai thôi mà bày đủ trò như vậy, nhưng chỉ cần ba của anh vừa mắt Tử Yên thì ba có bày bao nhiêu trò cũng chẳng sao.

Trong bữa cơm, Lục lão gia vẫn một thái độ vui vẻ hơn thường ngày. Hết bảo Tử Yên ăn món này lại đến món kia. Lục Cảnh Thần và Lục Thiên Vân chỉ biết nhìn nhau lắc đầu. Ba đúng là có mới nới cũ mà. Đưa bát về phía ông Cảnh Thần nói.

“Ba, con cũng muốn ăn.”

Ánh mắt không hài lòng ông nhìn Cảnh Thần nói.

“Con không có tay à? Muốn ăn thì tự mà gấp đi chứ!”

Lục Thiên Vân lại được một trận cười đau ruột vì thái độ của ba mình. Trước nay Cảnh Thần luôn là ngoại lệ của ba và luôn được ông yêu chiều, nhưng bây giờ thì khác rồi. Lục lão gia nhìn về phía Tử Yên và Cảnh Thần nghiêm túc nói.

“Hai đứa bây giờ cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi chứ! Chẳng lẽ đợi đến lúc cháu nội của ba ra đời luôn sao?”

Tử Yên nhìn về phía Lục Cảnh Thần mỉm cười mà không nói gì, Cảnh Thần lại lên tiếng.

“Sáng nay chúng con đã đăng ký kết hôn rồi, đang định đi chọn áo cưới thì chị gọi nói ba đang tuyệt thực nên phải bỏ việc chạy về đây. Là do ba làm chậm trễ chứ có phải chúng con không cưới đâu chứ!”

“Con nói thật sao? Thế đã chọn được ngày tốt chưa? Chuyện lớn như thế sao có thể qua loa như vậy chứ! Để ba chọn ngày tốt tổ chức lễ cưới thật long trọng. Ba sẽ sang nhà nói chuyện với thông gia, đám cưới của Lục gia sao có thể sơ sài được.”

Nghe nhắc đến chữ thông gia sắc mặt Tử Yên có chút trầm xuống. Cô hiện tại không còn một người thân nào thì lấy ai để bàn chuyện cưới xin đây! Lục Cảnh Thần đưa tay nắm lấy tay cô như ăn ủi rồi lại nhìn ba mình nói.

“Ba, Tử Yên hiện tại không còn người thân.”

Nghe câu này Lục lão gia mới nhớ ra, lần trước khi điều tra về cô ông đã nghe qua về chuyện này. Đúng là cô không còn người thân nào nữa, nhưng nếu ngày kết hôn mà thiếu vắng gia đình ruột thịt thì chẳng phải sẽ rất tủi thân cho con dâu tương lai của ông lắm sao?

“Tử Yên, ngoài mẹ con và Lạc Quân Minh ra chẳng lẽ con không biết gì về nhà ngoại hay sao?”

“Dạ không, lúc con hiểu chuyện đến khi mẹ mất, con chưa từng nghe mẹ nhắc gì đến nhà ngoại.”

“Sao lại như vậy được, chuyện này con không thấy lạ sao? Một người thành đạt như mẹ con thân thế không thể tầm thường được. Sao lại không có lấy một người thân nào?”

Nghe câu nói của Lục lão gia làm Tử Yên không khỏi suy nghĩ. Mẹ cô chưa một lần nhắc về nhà ngoại, nhưng lúc nào mẹ cũng nâng niu sợi dây chuyền với nữa mảnh ngọc bội, cô có hỏi thế nào mẹ cũng không nói. Mãi đến ngày mẹ mất mẹ mới trao sợi dây chuyền ấy lại cho cô, nhưng mẹ đã dặn tuyệt đối không thể đưa nó cho ai kể cả Lạc Quân Minh. Thế nên cô chỉ cất kỹ mà không dám mang theo bên người.

“Tử Yên, em đang nghĩ gì vậy?”

“À không có gì.”

“Em đừng buồn, ba không để tâm chuyện em không còn người thân đâu. Ba chỉ có ý tốt muốn tìm gia đình nhà ngoại cho em thôi.”

“Em biết, nhưng chuyện tìm người thân cho em cũng giống như mò kim đáy biển. Không một chút manh mối nào thì biết bắt đầu tìm từ đâu chứ!”

“Con yên tâm, không gì mà Lục gia này không làm được. Hai đứa cứ ăn tâm lo chuyện đám cưới, chuyện tìm người thân của con cứ để ba lo.”

“Cháu cảm ơn bác, thật sự cháu …”

“Haiz… giờ này còn bác cháu gì nữa chứ! Gọi ba mới đúng chứ!”

Lạc Tử Yên nghe lời yêu cầu của ông thì có chút dè dặt nhìn ông rồi lại nhìn sang Cảnh Thần. Thấy anh nhướng mày nhìn mình với ý cười trên môi, cô hiểu anh cũng đang tán đồng ý kiến của Lục lão gia, cô nhẹ giọng.

“Dạ …con cảm ơn… ba.”

“Như thế mới đúng chứ!”

Tiếng cười hài lòng của Lục lão gia làm cả gia đình cũng vui lây. Lý Thiên Kỳ cùng lúc đó cũng về đến, nghe được tâm trạng ông ngoại mình đang vui cô hiếu kỳ bước vào lên tiếng.

“Có chuyện gì vui thế ạ? Cho cháu tham gia với.”

Lạc Tử Yên quay mặt nhìn lại, nhận ra Lý Thiên Kỳ là cô gái hôm đó đi cùng với Cảnh Thần trong bữa tiệc ở Lâm gia thì nụ cười trở nên lạc lõng. Sao cô ấy lại có mặt ở đây? Cô quay sang nhìn anh như muốn hỏi cô ấy là ai, nhưng còn chưa nhận được câu trả lời thì Lý Thiên Kỳ đã vội kéo ghế ngồi xuống cạnh cô mừng rỡ nói.

“Chị bác sĩ xinh đẹp, chị còn nhớ em không?”

Lạc Tử Yên cảm thấy ngạc nhiên với thái độ vui mừng lẫn niềm nở của cô, còn chưa biết trả lời thế nào thì Thiên Kỳ lại nói.

“Chúng ta từng gặp nhau ở văn phòng của cậu út, lúc ấy hình như cậu út định hôn chị đấy!”

Cả nhà nghe lời kể của Thiên Kỳ thì sượng ngang, ai lại nhắc chuyện như thế trong hoàn cảnh nhiều người thế này chứ! Con bé này thật là, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở Thiên Kỳ đã lên tiếng nói tiếp.

“Không riêng gì hôm đó, hôm tiệc ở Lâm gia em đi cùng cậu út chị có nhớ không?”

“Cậu… cậu út?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play