Lục lão gia sắc mặt vô cùng khó coi vẻ như đang hờn dỗi, dù Lục Thiên Vân có nói thế nào ông cũng nhất quyết không rời giường. Đã nhiều ngày trôi qua như thế mà thằng con ương bướng kia vẫn chưa đưa được con dâu và cháu nội về cho ông, trong lòng ông vừa lo vừa giận. Bao nhiêu tin tức thất thiệt về con dâu tương lai cứ thế tuôn ra, hỏi sao mà ông ăn ngon ngủ yên được chứ!
“Ba, ba đừng như thế nữa, Cảnh Thần cũng đã đứng ra thừa nhận tình cảm với Tử Yên rồi. Chắc không lâu nữa Cảnh Thần sẽ đưa Tử Yên về gặp ba thôi.”
“Còn phải đợi? Không được không được, nếu Cảnh Thần không mang con dâu và cháu nội về đây, ba không ăn nữa. Ba tuyệt thực.”
“Ba, như thế không tốt cho sức khỏe đâu. Ba lớn tuổi rồi đâu thể vì chuyện này mà tuyệt thực chứ!”
“Vậy thì con mau gọi thằng nhóc ương bướng kia mang con dâu và cháu nội về đi. Lập tức kết hôn, chẳng lẽ nó muốn đợi cháu nội của ba ra đời không có cha hay sao?”
Khuyên mãi không được, Lục Thiên Vân đành gọi điện thoại cho Lục Cảnh Thần, rất nhanh Lục Cảnh Thần đã bắt máy.
“Chị, em nghe đây.”
“Tiểu Thần lớn chuyện rồi, ba tuyệt thực rồi. Em về nhà ngay đi!”
“Đang yên đang lành sao lại tuyệt thực?” Lục Cảnh Thần lo lắng hỏi.
“Em về nhà một chuyến đi rồi nói sau.”
Lục Cảnh Thần cúp máy với sắc mặt lo lắng, Lạc Tử Yên nắm lấy tay anh quan tâm hỏi.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Ba của anh không biết vì chuyện gì lại tuyệt thực rồi.”
“Tuyệt thực??? Nghiêm trọng vậy sao? Vậy anh mau về nhà xem bác trai thế nào đi!”
Lục Cảnh Thần quay sang nhìn Lạc Tử Yên đôi hàng lông mày anh nhíu lại, lấy tờ giấy kết hôn trong túi ra nhìn cô nói.
“Bác trai? Em vừa đăng ký kết hôn với anh còn chưa ra khỏi cục dân chính mà đã quên rồi sao?”
“Em…em đâu có quên, chẳng qua chưa quen thôi.”
“Vậy thì bây giờ em nên gọi dần cho quen đi! Anh đưa em về gặp ba, ba cũng rất mong gặp em đấy.”
Lạc Tử Yên nhẹ mỉm cười rồi theo Lục Cảnh Thần về Lục gia. Vừa bước vào nhà đã thấy Lục Thiên Vân ngồi ở sofa với vẻ mặt lo lắng chờ mình, Lục Cảnh Thần vội lên tiếng hỏi.
“Chị, ba sao rồi?”
“Ba…”
Đưa mắt nhìn về phía sau Cảnh Thần, thấy Lạc Tử Yên nhẹ cúi đầu nhìn mình chào hỏi làm Lục Thiên Vân có chút bất ngờ. Bà nở nụ cười thân thiện gật đầu với cô rồi lại nhìn cô từ đầu đến chân nói.
“Em là… Lạc Tử Yên sao?”
“Vâng ạ.”
“Em ở ngoài xinh đẹp hơn nhiều đấy! Tiểu Thần đúng là khéo chọn.”
“Chị, thăm hỏi làm quen nói sau đi. Ba thế nào rồi? Ba đang ở đâu?”
“Ba đang ở trong phòng, em đưa Tử Yên vào gặp ba thì biết ngay thôi.”
Lục Thiên Vân vừa nói vừa nở nụ cười như đang ám chỉ điều gì. Lục Cảnh Thần nhìn chị mình có chút nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ mà bước lên phòng thăm ba mình. Vừa thấy Lục Cảnh Thần bước vào Lục lão gia ở trên giường nhìn thấy liền quay phắt đi nói.
“Con còn nhớ đường về nhà sao? Ta tưởng con không còn nhớ đến căn nhà này còn có một ông già cô đơn chờ con chứ!”
“Ba, sao lại nói như vậy, con vẫn về thăm ba thường xuyên mà.”
“Thường xuyên??? Thường xuyên của con là mấy tháng có khi cả năm nếu không gọi thì con không về sao? Con bây giờ thì hay rồi, đủ lông đủ cánh rồi cần gì lão già như ta nữa. Ta cảm thấy cuộc đời này hiu quạnh quá! Sắp đi gặp ông bà tổ tiên rồi mà vẫn chưa nhìn thấy được mặt dâu và cháu nội, ta đúng là vô phước mà.”
Nghe được mấy câu ca cẩm này của ông, Lục Cảnh Thần đã hiểu được câu nói lúc nãy của chị mình là gì rồi. Anh nắm lấy tay ba mình mỉm cười nói.
“Ba, ba tuyệt thực là vì chuyện này sao?”
“Con còn cười được sao? Ba nói cho con biết, nếu không đưa được con dâu và cháu nội về đây cho ba, thì ba tuyệt đối sẽ không ăn không uống gì hết. Ba đi theo mẹ con cho con vừa lòng.”
Nhìn gương mặt giận dỗi của ba mình Lục Cảnh Thần chỉ biết cười trừ. Đưa ánh mắt đượm ý cười nhìn ông, anh lại hỏi.
“Nói vậy nếu cô ấy ở đây ba sẽ không tuyệt thực nữa đúng không?”
“Đúng! Ngày nào còn không đưa mẹ con cô gái đó về đây và tổ chức lễ cưới đàng hoàng thì ba tuyệt đối sẽ không ăn uống gì cả.”
“Vậy thì kế hoạch tuyệt thực của ba thất bại rồi.”
“Con nói thế là có ý gì?”
Lục Cảnh Thần không nói gì chỉ mỉm cười đi về phía cửa mở ra đưa Lạc Tử Yên đến trước mặt ông tinh nghịch nói.
“Ba có còn muốn tuyệt thực nữa không?”
Lạc Tử Yên nhìn ông nhẹ mỉm cười cúi đầu chào. Nhìn thấy Tử Yên, Lục lão gia vui mừng đến mức ngồi bật dậy. Con dâu của ông đến rồi, thằng ương bướng này vậy mà lại có mắt nhìn tốt, tìm được một cô gái tốt tính lại xinh đẹp như thế. Mẹ của bọn trẻ bà có thể yên tâm rồi.
“Con là Tử Yên sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT