Trường Tuế trở lại đoàn làm phim, bởi vì chính mình xin nghỉ phép khiến cho đoàn làm phim phải tạm thời thay đổi lịch quay nên cô ấy đã mời cả đoàn uống trà sữa.
Mặc dù cô ấy đang thiếu tiền, nhưng cái mà cô ấy thiếu là số tiền lớn, không phải là chút tiền lẻ đó.
Nhân duyên của Trường Tuế với mọi người trong đoàn làm phim tốt đến mức kinh ngạc.
Trước khi Trường Tuế tham gia vào đoàn làm phim, có người còn cho rằng Trường Tuế có mối quan hệ cá nhân. Đều là người ở trong giới nên hễ có người nào mới gia nhập vào đoàn, bọn họ đều sẽ tìm hiểu, sau khi biết được bao nhiêu scandal của Trường Tuế như vậy lại càng khẳng định là bối cảnh của Trường Tuế không hề đơn giản.
Lại nhìn những bức ảnh và những đoạn video mà cô bị quay lén trước đây, không mặc đồ màu đen thì cũng là đồ màu xám, vẻ mặt lạnh lùng, lại chưa bao giờ nhìn thấy cô nở nụ cười, trông dáng vẻ cô ấy rất khó có thể hòa đồng được với mọi người.
Một người như vậy nếu tiến vào trong đoàn làm phim, khẳng định sẽ rất khó hầu hạ.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là sau khi tiếp xúc với cô ấy trong khoảng thời gian này, phát hiện Trường Tuế từ cách ăn mặc cho đến cách cư xử đều rất giản dị, cái mà nổi bật nhất trên người cô cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà thôi.
Cho đến thời điểm hiện tại, cô ấy vẫn chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với đoàn làm phim, ngoại trừ đến bữa cơm phải đưa cho cô hai phần.
Hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian, nếu như không phải có người tới thăm đoàn làm phim mời đi ăn, thì chính cô ấy cũng sẽ tự lấy tiền túi của mình mời khách.
Khả năng diễn xuất của cô ấy thì càng không cần phải nói, lời thoại nói ra mạch lạc như nước chảy, có đôi khi phải ngồi chờ hơn nữa ngày để thực hiện cảnh quay cũng không nghe cô ấy phàn nàn một câu.
Vừa mới bước chân vào đoàn làm phim đã đắc tội với Hứa Diệu, rất nhiều người trong đoàn lót dép ngồi chờ hóng náo nhiệt.
Vậy mà không ai ngờ rằng, bây giờ trong số các diễn viên trong đoàn, chỉ có cô mới có thể nói vài ba câu với Hứa Diệu.
Cả hai người vẫn làm việc với nhau trên phim trường, mặc dù không ai nói chuyện với ai, Hứa Diệu cũng không nói chuyện với Trường Tuế, nhưng trợ lý của Hứa Diệu vẫn nói chuyện vui vẻ với Trường Tuế.
Hứa Diệu tính tình khó chịu như vậy, nếu là Hứa Diệu đã không thích ai, thử hỏi trợ lý của anh ta có dám nói chuyện với người đó không cơ chứ?
Trường Tuế nghe trợ lý phụ trách đời sống cho Hứa Diệu tên là Tiểu Vũ kể lại rằng, hôm qua lúc quay phim Trương Nhã Đình đã bị đạo diễn quát mắng đến phát khóc.
“Cô ta thậm chí không biết cách đi đứng, hơn nữa cảnh quay chỉ có mấy lời thoại nhưng cô ta cũng không làm tốt được. Mấy cảnh quay NG cứ phải quay đi quay lại nhiều lần, thế mà lại còn kén chọn đổ lỗi nhân viên phụ trách ánh sáng chỉnh sáng không tốt, rồi thì nhân viên quay phim quay không đẹp. Lúc đầu đạo diễn Từ Nghiêu còn nể mặt nhà sản xuất Lưu nên cũng không cư xử quá khắt khe với cô ta, nhưng càng về sau cô ta càng diễn không ra gì, còn đổ lỗi nói rằng các diễn viên phụ phối vai với cô ta không tốt nên cô ta không thể nhập vai được. Lúc đó đạo diễn Từ Nghiêu tức giận đến nỗi bất chấp tình cảm của nhà sản xuất Lưu mà mắng cô ta một trận phải phát khóc ngay tại chỗ.”
Tiểu Vũ có thể nói Trường Tuế nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn là vì trong đoàn làm phim hiếm khi có người mà Hứa Diệu không thấy chán ghét, khi đó anh ta còn có thể bát quái thêm mấy câu.
Lúc này Hứa Diệu đang đi phía trước, đột nhiên xoay đầu nhìn ra phía sau, liếc mắt nhìn anh ta một cái thật sắc: “Cậu thân thiết với cô ấy vậy à, sao nhiều lời quá vậy?”
Tiểu Vũ bị giáo huấn, nhưng anh ta cũng đã theo Hứa Diệu làm việc được gần nửa năm, hiểu rằng Hứa Diệu không phải là thực sự tức giận, anh ta còn nhìn Trường Tuế thè lưỡi, nhưng không nói thêm gì nữa.
Trường Tuế hôm nay vẫn còn nghỉ phép, cô ấy chỉ đến chào hỏi đạo diễn Từ Nghiêu và sau khi mời cả đoàn làm phim uống trà sữa xong thì trở về khách sạn.
Mặc dù Tiểu Trương đột nhiên được Trường Tuế cho nghỉ phép hai ngày nhưng cô ấy ở thành phố Tây không quen nên suốt hai ngày đó cũng không đi ra ngoài, chỉ thành thành thật thật ở lại trong khách sạn chờ Trường Tuế quay về.
Khi Trường Tuế về tới khách sạn, cô ấy còn đang suy nghĩ về chuyện của Hứa Diệu.
Hứa Diệu đã giúp cô ấy hai lần, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội báo đáp nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy.
Cô quyết định tìm cơ hội nhắc nhở anh ta một chút.
….
Lúc Hạ Luật đưa Trường Tuế về nhà và trở về khách sạn là đã hơng ba giờ sáng nhưng anh vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Anh nằm trên giường, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, anh ta đưa tấm giấy nhỏ lên lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt mở mắt, đều là hình ảnh lúc Trường Tuế ngẩng mặt lên nhìn anh ta dưới ánh đèn đường, những tia sáng lấp lánh hiện lên trong ánh mắt của cô, từng đường cong khóe miệng và cả những lời cô ấy nói.
Chỉ cần nghĩ đến cô ấy, lồng ngực anh như đau đến tê dại, tim đập liên hồi, cảm giác khác lạ này khiến anh có chút bối rối không biết nên xử lý như thế nào và bằng cách nào.
Anh nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp đang cầm trên tay.
Đây là sợi dây được thả xuống từ trên vách đá.
Nếu anh ta nắm lấy sợi dây này sẽ có hai khả năng xảy ra, một là anh ta có thể bò ra khỏi vực sâu, hai là người thả dây nữa chừng buông tay, còn anh sẽ tan xương nát thịt vạn kiếp bất phục…
Cô ấy nói muốn trở thành gốc rễ kết nối anh ta với thế giới này.
Nhưng từ lâu anh đã không có chút gì lưu luyến với thế giới này.
Và làm sao anh có thể tin tưởng cô ấy, rằng cô ấy sẽ không buông tay nửa chừng?
Anh đã nếm trải mùi vị của hy vọng và cũng đã thất vọng quá nhiều lần.
Anh hung hăng nhắm chặt mắt lại, đột nhiên ném tấm danh thiếp trong tay ra xa.
Cứ như vậy đi.
Theo kế hoạch, không bao lâu nữa, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc….
Cánh tay đang thu lại đưa xuống che mắt, Hạ Luật chỉ yên lặng nằm đó, không biết đã nằm bao lâu, lại bỗng nhiên xoay người, đi chân trần ngồi xổm xuống đất, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào tấm danh thiếp đã bị ném trên sàn nhà và ngồi bất động.
Một lúc lâu sau, như đã chấp nhận số phận, anh ta đưa tay nhặt tấm danh thiếp mỏng manh lên, và như đem hết sức lực nắm chặt nó trong tay.
…..
Trường Tuế trở về khách sạn, sau khi nằm được một lúc, cô ấy đứng dậy và gọi điện cho Hạ Luật nhưng Hạ Luật không trả lời điện thoại.
Trường Tuế nghĩ thầm, tối hôm qua cô đã nói rõ mọi việc với anh như vậy, Hạ Luật cũng đã đưa cô về nhà, liệu có phải chỉ qua một đêm không gặp mà thái độ anh trở lại như cũ không chứ?
Trong lòng cô không thể tĩnh tâm được, vì vậy cô liền dứt khoát đứng lên và bắt đầu vẽ bùa.
Thời điểm vẽ bùa, trong lòng cảm thấy tĩnh tâm hơn, nhưng chưa kịp vẽ được tấm bùa thứ hai thì chuông điện thoại vang lên mấy tiếng, là tin nhắn WeChat.
Màn hình điện thoại hiển thị là chú Dương đã gửi cho cô một số bức ảnh.
Ngôi trường tiểu học Hy Vọng ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh mà cô ấy đã quyên góp đã được xây dựng xong, thầy cô giáo chụp ảnh cùng các em học sinh trước cổng trường, còm cầm theo băng rôn cảm ơn “Sự trao tặng ý nghĩa của cô Khương Trường Tuế”. Đây là ngôi trường tiểu học Hy Vọng thứ tư mà cô ấy đã quyên góp xây dựng hoàn thành, họ đã dựng một tấm biển bên cạnh sân thể dục, trên đó khắc tên người quyên góp xây dựng ngôi trường là cô Khương Trường Tuế.
Chú Dương này là một luật sư có tiếng trong ngành, người nhận sự giao phó của Khương Tô để đảm bảo mọi hoạt động quyên góp ủng hộ thiện nguyện đều được thực hiện đúng mục đích. Chú ấy đã thành lập một tổ chuyên trách giúp Trường Tuế xử lý các công việc thiện nguyện này.
Tính đến nay, Trường Tuế đã quyên góp xây dựng được ba cây cầu và bốn trường tiểu học Hy Vọng, còn quyên góp tiền cho nhiều cô nhi viện, đồng thời giúp đỡ được cho mười mấy gia đình khó khăn không đủ điều kiện cho con trẻ đến trường. Các gia đình không có tiền chữa bệnh cô ấy cũng đứng ra quyên góp giúp đỡ, tóm lại tất tần tật những việc gì có liên quan đến vấn đề thiện nguyện cô ấy đều không bao giờ bỏ qua.
Dù là những khoản tiền kiếm được còn chưa cầm được nóng tay, cô ấy đã muốn đưa hết cho tổ làm công tác thiện nguyện.
Những việc làm đó đã trở thành thói quen của Trường Tuế, nhưng nhìn thấy trong các bức ảnh, những đứa trẻ hồn nhiên vui vẻ nô đùa trong sân ngôi trường mới vẫn khiến cô ấy cảm thấy an ủi được phần nào.
Cô ấy nhắn tin trả lời mấy câu rồi đặt điện thoại sang một bên, vừa cầm bút lên, chuông điện thoại lại vang lên.
Vừa cầm điện thoại lên xem thì sửng sốt khi thấy màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi đến là hai chữ “Hạ Luật”, nhìn có vẻ không hề chân thật một chút nào.
Bởi cho tới bây giờ, Hạ Luật chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô.
Trường Tuế sững sờ mấy giây, sau đó nhấc máy với vẻ do dự hiếm thấy: “Alo?”
Giọng nói của Hạ Luật từ đầu dây bên kia truyền đến, ngữ điệu có chút cứng nhắc và cả có vẻ không tự nhiên cho lắm: “Anh lúc nãy đang thực hiện cảnh quay nên không để ý đến điện thoại.”
Trường Tuế im lặng một lúc, đây là anh muốn giải thích vì sao không nhận cuộc gọi của cô phải không?
Khóe miệng cô bỗng cong lên không thể khống chế được.
Cô đứng dậy rồi nằm úp sấp mặt xuống giường, giọng điệu còn mang theo ý cười: “Hạ Luật.”
“….Ừ?”
“Em rất thích anh.”
Hạ Luật im lặng một lúc, giọng nói càng lúc càng mất tự nhiên: “Nếu em còn nói những lời nhàm chán như vậy, anh sẽ tắt máy.”
Trường Tuế suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Đừng tắt máy đừng tắt máy, em sợ là anh quên, cho nên nhắc lại một chút thôi mà.”
Hạ Luật: “….”
Trường Tuế cố gắng nhịn cười, giả bộ nghiêm túc: “Anh ăn cơm chưa?”
Hạ Luật: “Chưa có thời gian.”
“Tối nay đoàn làm phim sẽ ăn gì?”
“…. Không biết.”
Trường Tuế đột nhiên cảm thấy cô hỏi gì anh đều trả lời hết liền có chút không quen.
Hạ Luật: “Sắp đến cảnh quay của anh rồi.”
Trường Tuế nói: “Vậy anh nhanh đi đi, bái bai.”
Hạ Luật: “…Ừ.”
Sau khi tắt điện thoại, Trường Tuế vẫn cầm điện thoại di động lăn mấy vòng trên giường.
Còn Hạ Luật ở đầu dây bên kia, vành tai ửng đỏ từ lúc bắt đầu nghe điện thoại vẫn chưa dịu xuống.
…
Liên tiếp hai ngày sau đó, Hứa Diệu vắng mặt trong đoàn làm phim, nói là anh ta bị ốm nên xin nghỉ phép.
Ngày thứ hai sau khi quay lại thành phố Tây, Trường Tuế nhận được cuộc gọi của Tiêu Cát, nói rằng cô ấy đã làm công tác tư tưởng với gia đình ông cụ Vương đã qua đời và gia đình đã đồng ý để Trường Tuế đến chiêu hồn.
Trường Tuế đã lùi thời gian thực hiện việc này sang một tuần sau đó, vì trong thời gian này cô ấy phải cùng đoàn làm phim thực hiện nhiều cảnh quay.
Tiêu Cát bày tỏ sự thông cảm và hào hứng nói rằng là bùa giảm béo thực sự rất có hiệu quả: “Bây giờ mỗi ngày tôi chỉ ăn một ít rau quả, sau đó tập thể dục một chút, chỉ trong hai ngày đã giảm được bốn cân!”
Trường Tuế nói: “Sức khỏe rất quan trọng, cô cần phải ăn thêm một số thức ăn bổ dưỡng, giảm cân không phải là việc nhất thời, nếu cô cứ ỷ lại vào lá bùa mà không chú ý đến sức khỏe bản thân, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Tiêu Cát ở đầu bên kia điện thoại bật cười ha hả nói: “Tôi hiểu mà, tôi đã đến gặp Diệp Lộ để xin một số thực đơn giảm cân, và tôi đã làm theo như thế. Ai dà, thực sự là bây giờ tôi chỉ muốn giảm cân thật nhanh thôi, để cho chồng tôi có thể nhìn thấy vóc dáng gầy gò trước kia của tôi.”
Nghe cô ấy nhắc đến chồng mình, Trường Tuế liền nhớ lại tướng đào hoa hiện rõ trên khuôn mặt chồng Tiêu Cát mà ngày hôm đó Trường Tuế đã nhìn thấy, liền hỏi: “Chị Cát và anh Dương có phải là rất yêu nhau đúng không?”
“Phải, chúng tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên! Cùng học chung với nhau nữa, ngay sau khi chúng tôi tốt nghiệp đại học liền kết hôn và sinh em bé. Cô đừng thấy tôi bây giờ mập như vậy mà lầm, thực ra trước kia tôi rất gầy, dáng cũng rất được, thời đó có rất nhiều theo đuổi tôi, có người còn giỏi giang và đẹp trai hơn cả chồng tôi bây giờ, nhưng tôi vẫn quyết định chọn anh ấy, anh ấy cũng không phụ lòng tôi. Mặc dù sau khi kết hôn, thân hình tôi bắt đầu mập lên nhanh chóng, nhưng mặc kệ thân hình tôi có như thế nào đi nữa, tình cảm giữa hai vợ chồng vẫn không hề thay đổi.”
Tiêu Cát vừa nhắc đến chồng mình là không thể dừng lại được, trong lời nói đều rất ngọt ngào.
Trường Tuế hỏi: “Vậy cô có bao giờ nghĩ đến việc anh ấy có thể phản bội cô hay không?”
Giọng Trường Tuế nói rất bình tĩnh, không giống như đang nói đùa.
Tiêu Cát sững sờ một lúc, sau đó không chút do dự, dứt khoát nói: “Đương nhiên là không có khả năng!”
Trường Tuế hỏi: “Nếu anh ấy thực sự sẽ phản bội cô thì sao?”
Tiêu Cát nhíu mày, cảm thấy không còn hứng thú: “Xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ về câu hỏi giả định này. Thôi, nói chuyện đến đây thôi nhé, cô cứ làm việc đi, tôi tắt máy trước nhé.”
Cô ấy nói xong liền tắt máy.
Sau khi tắt máy, cô ấy hơi trầm mặt xuống, trong lòng cảm thấy không vui vì lời nói không chừng mực của Trường Tuế, đúng lúc này, bỗng có tiếng động vang lên từ ngoài cửa, Tiêu Cát nhìn sang, lúc đầu còn tưởng là Dương Kiệt đã về, không ngờ đó là con trai Dương Phàm.
“Không phải là con định đi chơi với các bạn cùng lớp hay sao? Sao lại về nhà sớm vậy chứ?” Tiêu Cát trên mặt liền nở nụ cười nói.
Dương Phàm bĩu môi: “Mẹ đừng nói nữa, ba mẹ bạn ấy đột nhiên cãi nhau, nhìn thấy xấu hổ quá nên bọn con đã bỏ về trước.”
Thằng bé lại ngạc nhiên hỏi: “Ba đâu rồi ạ? Ba vẫn chưa về nhà hay sao?”
Tiêu Cát cười nói: “Ba vẫn còn ở lại công ty tăng ca, chưa về được, con ăn cơm tối chưa?”
“Con ăn rồi.” Dương Phàm vừa nói vừa thuận miệng trách móc: “Sao gần đây ngày nào ba cũng tăng ca thế? Công việc bận rộn đến vậy sao?”
Người nói vô ý, nhưng người nghe thì lại lưu tâm.
Vì những lời nói đó của Dương Phàm, Tiêu Cát đột nhiên liên tưởng đến những gì Trường Tuế vừa nói lúc nãy, trong lòng dấy lên cảm giác bồn chồn lo lắng.
Ngay lập tức, cô ấy nhanh chóng đè xuống những suy nghĩ không nên có đó.
Đừng có mà suy nghĩ lung tung.
Giữa hai vợ chồng, niềm tin là quan trọng nhất, hơn nữa cô ấy và Dương Kiệt vẫn luôn rất tình cảm.
Anh ấy mỗi ngày đều ôm hôn cô, luôn gọi cô ấy là cục cưng, hôm qua trước khi đi ngủ còn ôm cô ấy và nói rằng, cưới được cô ấy là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh ta.
Dạo này anh ta thường về nhà muộn là bởi vì công ty có quá nhiều việc nên phải tăng ca.
Đã hơn một tháng nay hai vợ chồng không gần gũi nhau cũng chỉ vì Dương Kiệt gần đây trở về nhà đã quá mệt mỏi rồi…
Cô ấy và Dương Kiệt không phải là một cặp đôi bình thường, hai người họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm, vừa là chồng, vừa là bạn, là người trong cùng một gia đình, họ dành nhiều thời gian cho nhau còn hơn cả cho ba mẹ họ.
Tiêu Cát hít một hơi thật sâu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu, sau đó nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút oán hận vì Trường Tuế đột nhiên nói ra những lời đó, khiến cô ấy suy nghĩ lung lung.
Đêm đó Tiêu Cát đã đợi đến mười hai giờ để chờ Dương Kiệt về nhà.
Đèn trong phòng ngủ tối om, Dương Kiệt nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, vừa bước đến cạnh giường liền nghe tiếng “cạch cạch”, Tiêu Cát đang ngồi trên giường bật công tắc điện.
Dương Kiệt hiển nhiên là đã giật mình, vẻ hoảng sợ trên mặt lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại bình thường, hơi chút bất đắc dĩ than thở: “Em làm sao vậy, anh tưởng em đã ngủ rồi nên không dám đẩy mạnh cửa, ngược lại em làm anh giật cả mình.”
Tiêu Cát vẫn ngồi trên giường, im lặng không nói gì và nhìn chằm chằm vào anh ta.
Vẻ mặt Dương Kiệt có chút bối rối: “Sao vậy? Cục cưng.”
Tiêu Cát nhìn chăm chú vào mặt chồng một lúc, sau đó hỏi: “Sao anh về muộn vậy?”
Dương Kiệt bất đắc dĩ trả lời: “Đừng nói nữa, hôm nay anh định về sớm một chút, nhưng cuối cùng là có việc đột xuất, phải đi tiếp khách hàng quan trọng của công ty, cho nên đến bây giờ mới về được.”
Anh ta vừa nói vừa đi đến ngồi ở bên giường ôm lấy cô ấy, nhìn Tiêu Cát với vẻ mặt trìu mến: “Anh xin lỗi vợ, muộn như vậy còn để em phải đợi anh, anh biết anh sai rồi, về sau anh sẽ không như vậy nữa, được chưa nào?” Khi sờ đến vòng eo ngấn mỡ của Tiêu Cát, trong đầu anh ta lại nhịn không được mà nhớ đến vòng eo thon thả của một cô gái khác.
Tiêu Cát nhìn khuôn mặt mà cô ấy dành tình cảm trong suốt bao nhiêu năm qua, ánh mắt trìu mến cưng chiều cô từ khi còn là thiếu niên, cơn tức giận trong lòng cô ấy đột nhiên tan biến, đẩy anh ta ra và nói: “Sau này anh đừng tăng ca nhiều như thế, hôm nay Tiểu Phàm về đến nhà cũng đã nói, anh gần đây tại sao luôn về nhà quá muộn, nên con không được gặp ba.”
“Anh biết rồi bà xã, đợi sau khi giải quyết xong những việc này, anh nhất định sẽ dành chút ít thời gian đưa em và con đi chơi, được không nào? Sẽ bù đắp cho vợ yêu của anh.” Dương Kiệt vừa nói vừa hôn cô ấy.
Tiêu Cát mỉm cười đẩy anh ta ra: “Anh tránh ra! Người anh nồng nặc mùi rượu, anh nhanh đi tắm rồi đi ngủ.”
Dương Kiệt bị đẩy ra, lại tiến tới hôn lấy hôn để lên mặt cô ấy, nắm lấy bàn tay đầy thịt của cô ấy đặt lên mặt mình, ánh mắt đầy tình cảm nhìn vợ: “Vợ à, anh yêu em rất nhiều.”
Tiêu Cát mặt đỏ bừng lên: “Thôi! Đừng nịnh nữa! Nhanh đi tắm rửa đi.”
Dương Kiệt mỉm cười và cuối cùng cũng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiêu Cát cũng khẽ cười một tiếng, trong lòng liền vững vàng trở lại, Dương Kiệt vẫn như trước đây, ánh mắt vẫn nóng bỏng tình cảm như thời trẻ, làm sao lại có thể phản bội cô ấy được chứ?
Cũng trách cô, bỗng dưng suy nghĩ lung tung khi chỉ mới nghe người khác nói mấy câu không có căn cứ.
Bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng có thể phản bội lại vợ mình, nhưng Dương Kiệt thì không, cô ấy là người hiểu anh ta nhất trên thế giới này, anh ta có giới hạn đạo đức, và anh ta cũng là người hiểu cô ấy nhất trên thế giới, biết rất rõ là cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội.
Nghĩ đến điều này, Tiêu Cát còn cảm thấy có chút tự trách và áy náy, Dương Kiệt đã rất mệt mỏi với công việc của công ty như vậy rồi, lại còn bị cô ấy nghi ngờ vô căn cứ, nếu như bị Dương Kiệt phát hiện, anh ta chắc chắn sẽ rất thương tâm.
……
Hứa Diệu đã nghỉ phép bốn ngày.
Khi Trường Tuế gặp anh ta ở hành lang khách sạn thì đột nhiên giật mình.
Cô ấy cảm thấy đói nên đã gọi Tiểu Trương cùng đi xuống lầu ăn khuya.
Kết quả là tình cờ gặp Hứa Diệu và Tiểu Vũ vừa mới về đến khách sạn.
Nhìn sắc mặt anh ta có vẻ xanh xao hơn mọi ngày, chỉ sau bốn ngày, anh ta dường như gầy đi trông thấy, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, lại thêm mái tóc cắt ngắn rủ xuống ngang trán, mắt rũ xuống đi về phía trước.
“Hứa Diệu.” Trường Tuế gọi anh ta.
Hứa Diệu nhướng mắt lên nhìn Trường Tuế, nhất thời sửng sốt, có lẽ không ngờ rằng nửa đêm rồi mà cô ấy vẫn chưa đi ngủ, liền kéo áo che kín, bao trùm toàn bộ đôi lông mày yếu ớt cùng ánh mắt mệt mỏi, nhất định không muốn hình thấy bóng dáng cô ấy, đồng thời phớt lờ tiếng gọi của cô ấy, sau đó rất nhanh đi lướt qua người cô ấy.
Tiểu Vũ áy náy mỉm cười với Trường Tuế, sau đó cũng vội vàng bước theo anh ta.
Trường Tuế quay đầu nhìn theo, nhíu mày và cảm thấy dáng đi của Hứa Diệu có chút gì đó không tự nhiên.
Anh ta bị thương hay sao?
“Hứa Diệu sao vậy nhỉ, xem ra không được khỏe lắm.” Tiểu Trương không nhịn được liền hỏi.
Trường Tuế thu lại ánh mắt: “Chúng ta đi thôi.”
….
Hứa Diệu trở lại đoàn làm phim, bầu không khí ở đó dường như trở nên ảm đạm, anh ta ngồi đó toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, chẳng ai dám đến gần.
Tuy rằng trước đây anh ta không bao giờ để ý đến người khác, nhưng sự trở lại lần này của anh ta hiển nhiên khác với trạng thái phớt lờ của trước kia.
Thậm chí trước kia Trường Tuế còn nhìn thấy những ánh sao trong mắt của anh ta đã bắt đầu lu mờ dần.
Ngay cả Tiểu Vũ cũng nơm nớp lo sợ.
Khi Trường Tuế hỏi về những chuyện đó, Tiểu Vũ cũng nói mọi chuyện một cách rất thận trọng.
Trường Tuế dự định chiều hôm nay sẽ gặp Hứa Diệu để nói chuyện.
Kết quả là cô chưa kịp gặp anh ta thì đã xảy ra chuyện lớn.
Anh ta đánh nhau với người đại diện ngay tại phòng hóa trang của trường quay.
Tiểu Vũ đã thử nhiều cách khuyên nhủ anh ta nhưng đều không có hiệu quả, đành trực tiếp chạy đi tìm Trường Tuế.
Lúc Trường Tuế vội vàng chạy đến, bên trong bên ngoài của phòng hóa trang đều đã chật cứng người.
Tiểu Vũ và Tiểu Trương đi trước mở đường giúp Trường Tuế, gạt mọi người ra hai bên để Trường Tuế đi vào bên trong.
Hứa Diệu đã bị người khác kéo ra, người đại diện đang ôm chặt đầu và rất nhiều người khác đang vậy kín anh ta.
Nơi đây vô cùng ầm ĩ lộn xộn.
Trường Tuế bước thẳng tới chỗ Hứa Diệu, ánh mắt anh ta đỏ bừng nhìn chằm chằm vào người đại diện, thân thể không ngừng lao về về phía trước, nếu không có nhân viên trong đoàn cản lại, chắc chắn là anh ta đã xông lên rồi.
“Tôi không sao, tôi thực sự không sao. Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Ở phía bên kia, người đại diện vừa ôm đầu vừa nói.
Trường Tuế đi tới trước mặt Hứa Diệu, nắm chặt lấy cổ tay của cánh tay đang bị nhân viên trong đoàn giữ chặt lại: “Hứa Diệu.”
Hứa Diệu cúi đầu, nhìn thấy người đó là cô, bỗng nhiên sững sờ.
Đôi mắt đen nhánh của Trường Tuế nhìn chằm chằm anh ta: “Bình tĩnh trước đã.”
Đôi mắt đỏ bừng của Hứa Diệu và đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Trường Tuế nhìn nhau trong vài giây, lửa giận trong mắt anh ta từ từ lắng xuống, anh ta liếc nhìn xuống bàn tay cô đang nắm chặt vào cổ tay mình, tâm trạng dần bình tĩnh lại, nghiến răng, hất mạnh cánh tay của nhân viên trong đoàn đang đè tay trước mặt anh ta.
“Làm phiền mọi người đưa anh ta ra ngoài trước đi.” Trường Tuế vẫn nắm chặt cổ tay anh ta không chịu buông ra, thấy anh ta đã hơi có chút bình tĩnh lại, liền hướng về phía nhóm nhân viên đang vây quanh người đại diện của Hứa Diệu nói.
Giọng nói lạnh lùng và dứt khoát của Trường Tuế đủ sức truyền cảm và lan tỏa trong bầu không khí ồn ào này.
Mọi người không do dự mà ngay lập tức làm theo lời nói của cô, phía bên kia nhân viên trong đoàn cũng đưa người đại diện ra ngoài, người đại diện vẫn liên tục nhấn mạnh: “Chúng tôi không đánh nhau, đó chỉ là hiểu lầm, vô tình dẫn đến sự việc….”
Trường Tuế nói với những người khác trong phòng hóa trang: “Xin mọi người cũng ra bên ngoài hết đi. Cảm ơn.”
Bầu không khí căng thẳng nơi đây đã dịu bớt.
Một số nhân viên của đoàn đang đứng cạnh Hứa Diệu cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hứa Diệu đã bình tĩnh trở lại.
“Trường Tuế, vậy cô hãy từ từ nói chuyện với Hứa Diệu nhé.” Phó đạo diễn nói, ông ấy biết rằng bây giờ trong đoàn làm phim chỉ có Trường Tuế mới có thể nói chuyện được với Hứa Diệu vài câu, tuy rằng trước nay Hứa Diệu luôn có thái độ thờ ơ với cô ấy, còn với những người khác, ngay cả thái độ thờ ơ đó cũng không có.
Trường Tuế khẽ gật đầu.
Phó đạo diễn gọi những người khác ở đó đi ra ngoài, những người khác cũng đi theo ra ngoài, chỉ có Tiểu Trương nhìn Trường Tuế có chút do dự, chờ Trường Tuế gật đầu, sau đó cô ấy cùng với Tiểu Vũ cũng đi ra ngoài.
Phòng hóa trang vừa rồi chật kín người lập tức trống rỗng.
Chỉ còn lại Trường Tuế và Hứa Diệu.
Hứa Diệu giật tay ra khỏi tay Trường Tuế, xoa xoa vào cổ tay đang đau bị cô ấy nắm chặt, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, khóe miệng nhếch lên một vòng cung giễu cợt, mỉa mai nói: “Cô đừng tưởng là tôi đã nói vài câu với cô là cô trở thành bạn của tôi.”
Trường Tuế nhìn anh ta chằm chằm: “Anh có biết tại sao khi mới bước chân vào đoàn làm phim, tôi đã dám đắc tội với anh không?”
Hứa Diệu lúc đầu có chút không giải thích được, sao đột nhiên cô ấy lại nhắc đến chuyện đó, nhíu mày: “Ý cô muốn nói cái gì?”
Trường Tuế nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tôi đã nhìn thấy được vận thế của anh, chỉ trong vòng ba tháng, sự nổi tiếng của anh sẽ bị tuột dốc và anh sẽ không thể gượng dậy được nữa. Tôi chẳng có lý do gì phải sợ hãi khi đắc tội với một diễn viên sắp bị rớt hạng cả.”
Hứa Diệu sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Ý cô là gì?”
Trường Tuế phớt lờ câu hỏi của anh ta, tiếp tục nói: “Ban đầu tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện của anh, bởi vì ngay từ đầu nhìn thấy anh, tôi thực sự đã thấy rất đáng ghét.”
Hứa Diệu cau mày, đang định nói thì bị Trường Tuế cắt ngang: “Bây giờ anh đừng nói gì nữa, nghe tôi nói đây.”
Hứa Diệu bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của cô, đành nuốt lại những lời định nói.
Trường Tuế nói tiếp: “Nhưng là vì anh đã giúp tôi hai lần khiến tôi cảm thấy anh không còn đáng ghét nữa.”
Hứa Diệu lại muốn nói, nhưng lại bị Trường Tuế liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo, thế là anh ta lại ngậm miệng, nhưng lông mày liền nhíu lại, tự hỏi tại sao mình lại không tự chủ được mà nghe lời cô.
Anh ta bóp chặt tấm danh thiếp rồi cười giễu cợt: “Đây là cái gì? Cô làm thế nào để tôi có thể tin là cô có thể đoán được vận mệnh?”
Trường Tuế nhìn anh ta chằm chằm: “Anh đã mất cha từ nhỏ, mẹ anh bị bệnh nằm trên giường trong suốt nhiều năm liền, em gái anh thì sức khỏe yếu.”
Hứa Diệu sắc mặt đột nhiên thay đổi, không dám tin đó là thật và nhìn chằm chằm cô ấy.
Anh ta chưa bao giờ kể với bất kỳ ai về hoàn cảnh gia đình mình, chỉ có người đại diện và lãnh đạo công ty mới biết những chuyện đó, còn những người khác tuyệt đối không thể biết được.
“Sao cô biết những chuyện đó?”
“Trên tấm danh thiếp đã có viết rồi đó.” Trường Tuế thản nhiên nói.
Hứa Diệu không khỏi nhìn lại lần nữa tấm danh thiếp đang nắm chặt trong tay, trong lòng kinh nghi bất định.
Chẳng lẽ cô ấy thực sự biết đoán vận mệnh hay sao?
Trường Tuế hỏi: “Anh cảm thấy tôi có lý do gì để lừa anh chứ?”
Hứa Diệu ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Vậy thì cô nói tôi sẽ bị mất hết danh tiếng trong vòng ba tháng nữa đúng không?”
Trường Tuế nhẹ gật đầu: “Lần đầu tiên gặp anh tôi đã nhìn ra rồi, nhưng lúc đó còn nghĩ rằng anh quá đáng ghét, nên không định nói cho anh biết.” Cô ấy thành thật nói: “Nhưng về sau tôi có cách nhìn khác về anh nên tôi đã định chiều nay sẽ gặp anh để nói chuyện.”
Cảm xúc của Hứa Diệu đột nhiên bình tĩnh lại một cách kỳ lạ: “Cô gặp tôi để nói chuyện gì?”
Trường Tuế nói: “Nói là nói chuyện, nhưng thực tế là muốn nhắc nhở anh, xem trước đây anh có những việc gì nguy hiểm hay những việc gì đang tiềm ẩn sẽ làm cho anh mất hết danh tiếng. Nếu anh có thể phát hiện ra được những nguy cơ tiềm ẩn đó, có lẽ sự nghiệp của anh vẫn có thể cứu vãn được.”
Hứa Diệu nhíu mày: “Đây chẳng phải là vận mệnh của tôi rồi sao? Sao còn có thể nghịch thiên cải mệnh được cơ chứ.”
Trường Tuế bình thản nhìn anh ta: “Khi anh không nhìn thấy được vận mệnh của mình, tất nhiên là anh không thể thay đổi nó, nhưng khi có thể nhìn thấy được rõ ràng, chắc chắn là anh sẽ có cách làm thay đổi.”
Vẻ mặt Hứa Diệu dần trở nên ngưng trọng, có vẻ như anh ta đã bắt đầu tin vào những lời nói của Trường Tuế.
Trường Tuế hỏi: “Hiện tại anh đang nghĩ đến chuyện gì?”
Hứa Diệu sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống, trên mặt dần lộ ra vẻ lạnh lùng, trầm mặc im lặng.
Trường Tuế quan sát những biểu hiện của anh ta và đoán rằng anh ta có thể đã đoán được.
Chắc chắn có một chuyện gì lớn sẽ xảy ra mới làm cho anh ta mất hết danh tiếng nhanh như vậy.
Trường Tuế mơ hồ cảm thấy sự việc đó có liên quan đến mâu thuẫn giữa anh ta và người đại diện ngày hôm nay.
“Khương Trường Tuế.” Hứa Diệu đột nhiên gọi tên cô ấy.
Trường Tuế ngẩn ra và nhìn anh ta.
Hứa Diệu đuôi mắt vẫn còn hơi ửng đỏ, anh ta đột nhiên mỉm cười: “Cảm ơn cô.”
Lúc này Trường Tuế mới đột nhiên phát hiện ra Hứa Diệu cũng không quá đáng ghét, trước kia tính tình lạnh lùng, thường ngày dáng vẻ ngạo mạn, vậy mà hiện tại chỉ là đôi mắt đỏ hoe với sắc mặt yếu ớt, đây là hình ảnh tương phản mạnh mẽ với hình ảnh thường ngày của anh ta trước kia.
Có vẻ như đây mới là bộ dạng chân chính của anh ta sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ta đã trở về với bộ dáng trước đây, nụ cười trở nên giễu cợt, sự yếu ớt biến thành lạnh giá, anh ta nói: “Cô biết không, trong cái giới này, khi cô không nổi tiếng thì tất cả những người mà cô gặp đều là người xấu, ai cũng có thể giẫm đạp lên cô. Điều đó cũng chẳng có gì lạ, bởi mình đang thua kém họ, bởi vậy mình sẽ bị đè bẹp. Nhưng một khi cô đã trở nên nổi tiếng, những người xấu bên cạnh lập tức liền biến mất, tất cả mọi người đều đối xử với cô rất tốt, mỗi gặp đều chào đón cô bằng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.”
Anh ta nhìn Trường Tuế, trong mắt hiện lên sự ấm áp và cảm kích hiếm có: “Khương Trường Tuế, cô là người duy nhất khiến tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, nếu có thể, tôi chúc cô sẽ không bao giờ bị cái thùng thuốc nhuộm khổng lồ này nhuộm thành một màu sắc khác.”
Anh ta nói đến đó thì không nói thêm gì nữa, liền mở cửa phòng hóa trang rồi rời đi.
Trường Tuế không biết anh ta sẽ đối phó với “sự kiện lớn” như thế nào, nhưng cô ấy đã nói cho anh ta biết, anh ta ít nhiều cũng nên có một số biện pháp phòng ngừa.
Cô ấy cũng chỉ có thể giúp được chừng đó mà thôi.
Nhưng điều khiến cô ấy không ngờ tới là “sự kiện lớn” lại đến nhanh như vậy.
Vào ngày thứ hai sau khi cô ấy rời khỏi đoàn làm phim.
“Ảnh sex” của Hứa Diệu đã bị phơi bày trên internet.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT