Trường Tuế và đội trưởng Lâm hẹn gặp nhau vào buổi chiều.

Tối hôm qua, Hà Na Na gửi tin nhắn WeChat cho cô.

Nói về chuyện cô và Hà Văn Hiểu lên hotsearch.

Trường Tuế không quá hiểu hotsearch là thứ gì, nhưng đại khái vẫn biết cô và Hà Văn Hiểu đã trở thành tin tức được truyền bá rộng rãi và mang sức ảnh hưởng rất lớn.

Tuy rằng chính cô cũng không hiểu, tại sao Hà Văn Hiểu đưa cô về khách sạn lại có thể tạo thành sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Tóm lại, bây giờ cô vẫn chưa ý thức được mình đã là một minh tinh.

Trường Tuế nghĩ đến ngày hôm qua cô ấy có nói muốn mời mình ăn cơm, vừa vặn bây giờ cô đang ở thành phố Tây và không có chỗ để đi nên nhắn tin WeChat cho cô ấy: [ Tôi đang ở thành phố Tây, trưa nay cùng nhau ăn cơm được không? ]

Hôm nay Hà Na Na không có việc gì làm và đang buồn chán nằm trên giường nghịch điện thoại, dự định cứ nằm như vậy trải qua một ngày. Lúc nhận được tin nhắn WeChat của Trường Tuế, cô ấy lập tức bật dậy từ trên giường, ngồi thẳng và hồi âm: [ Thật sao?! Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô. ]

Trường Tuế gửi tên của khách sạn cho cô ấy.

[ Chờ tôi một lát nha, tôi vẫn chưa rời giường, cần phải trang điểm một chút. Tầm mười giờ sẽ đến đón cô, có được không? ]

Hà Na Na chưa từng khách sáo với ai như vậy bao giờ, thật là quái lạ. Sau khi trải qua chuyện đêm hôm trước, cô ấy đối với Trường Tuế sinh ra một loại tâm lý vừa kính sợ vừa tò mò muốn đến gần.

Trường Tuế trả lời: [ Được. ]

Sau khi Hà Na Na nhắn gửi biểu tượng “OK” liền lập tức lật người xuống giường và đi vào phòng tắm rửa mặt.

Bạn trai hẹn cô ấy ra ngoài cũng không thấy cô ấy tích cực như vậy.



Ngoài Hà Na Na ra, còn có Tần Nhất Xuyên và Lưu Doanh, ngay cả sư điệt trong chùa Thanh Sơn đều gửi tin WeChat cho cô, đều là tin nhắn liên quan đến hotsearch của cô và Hà Văn Hiểu.

Chín giờ tối hôm qua.

Tần Nhất Xuyên: [ Cô đi thành phố Tây rồi à? ]

[ Tôi nhìn thấy hotsearch rồi, cô quen Hà Văn Hiểu hả? ]

Mười giờ tối hôm qua.

[ Tôi thấy có người lên làm sáng tỏ rồi. ]

[ Cô rất thân với Hà Na Na sao? ]

[ Cô ngủ rồi à? ]

Tám giờ sáng hôm nay lại gửi đến một dấu chấm hỏi: [? ]

Trường Tuế trả lời: [ Hôm qua di động tắt máy, vừa mới khởi động lại. Có chuyện gì sao? ]

Tần Nhất Xuyên lập tức trả lời: [ Cô vẫn đang ở thành phố Tây sao? ]

Trường Tuế: [ Ừ. ]

Tần Nhất Xuyên: [ Cô đến thành phố Tây làm gì vậy? Đi chơi sao? ]

Trường Tuế: [ Công việc. ]

Tần Nhất Xuyên đang ở phim trường nhìn chằm chằm vào hai chữ đó, vô thức cắn móng tay.

Rõ ràng trước đó lúc ở phim trường, quan hệ giữa cô và anh ta đã rất gần gũi rồi, sao bỗng dưng lại trở nên lạnh nhạt như vậy.

Mà trên thực tế, Trường Tuế trò chuyện WeChat với ai cũng đều lạnh nhạt như vậy.

Thấy Tần Nhất Xuyên không nhắn tiếp, cô liền chuyển sang trả lời tin nhắn WeChat của Lưu Doanh.

Đều là tin nhắn gửi từ tối hôm qua.

Nội dung tin nhắn cũng hỏi về chuyện giữa cô và Hà Văn Hiểu.

Cô trả lời đơn giản mấy câu rồi mở xem tin nhắn WeChat mà sư điệt gửi cho mình.

Tịnh Linh ghét đánh chữ và chỉ thích phát giọng nói, tính kiên nhẫn của Trường Tuế lại kém, luôn luôn bỏ sót rất nhiều nội dung ở giữa.

Nhưng lần này Tịnh Linh gửi tin nhắn văn bản đến.

Chín giờ bốn mươi phút tối hôm qua.

[ Con nhìn thấy hotsearch rồi! Người đàn ông đó là ai? Người và anh ta có quan hệ gì vậy? ]

[ Người mới ra ngoài bao lâu đâu! Có còn nhớ mình là người xuất gia không vậy! ]

[ Người đã phá sắc giới, coi chừng trụ trì trục xuất người khỏi chùa Thanh Sơn đấy! ]

[ Tại sao không trả lời WeChat của con? ]

Mười giờ ba mươi phút tối hôm qua.

[ Con nhìn thấy người khác đăng bài làm rõ rồi, không có chuyện gì rồi. ]

[ Hôm nay, sư thúc Thanh Minh nói nhớ người đấy. ]

[ Gần đây khách hành hương trong chùa đông hơn trước rất nhiều, dương mai sau núi sắp bị hái hết rồi. Sư thúc Thanh Minh nói người thích ăn trái này nhất, ngày mai sẽ hái một ít gửi đến cho người. Người đưa địa chỉ hiện tại của mình cho con, ngày mai con gửi cho người nhé. ]

Trường Tuế xem đến đây, trong miệng nhịn không được ứa nước miếng.

Dương mai sau núi do sư phụ của cô – Tuệ Viễn đại sư mang từ nơi khác về trồng. Sau này, vì chậm rãi chăm sóc nên chủng loại vô cùng tốt, mặc dù chín hơi muộn so với mấy loại dương mai bình thường nhưng kết trái to như quả bóng bàn, cắn một ngụm, cả miệng đều là nước quả, vừa to vừa ngọt. Lúc cô còn ở chùa, mỗi năm đều phải ăn mấy giỏ.

Trường Tuế trả lời: [ Đã hái dương mai rồi sao? Dương mai năm nay có ngọt không? Địa chỉ là xxxxxx thành phố Bắc, đóng gói cho kĩ nhé, đừng có làm hư. ]

Tịnh Linh: [ Nhắc đến dương mai thì người mới trả lời tin nhắn của con, sư thúc, người quá thực dụng. ]

Trường Tuế: [ Bởi vì con quá dài dòng. ]

Mỗi ngày đều gửi cho cô mười mấy hai mươi tin nhắn WeChat.

Tịnh Linh: [ … ]



Một bên khác.

Hà Na Na bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để rửa mặt và trang điểm, lại tốn thêm nửa giờ để chọn quần áo, lại còn muốn chọn giày, túi xách và phối sức đi kèm…

Lúc cô ấy xuống lầu đã là chín giờ rưỡi.

Cô ấy vừa nhìn thời gian liền vội vàng xuống lầu.

Hà Văn Hiểu đang uống trà bàn công việc với Hà Tuấn Văn ở phòng khách tầng một.

Thấy cô vội vội vàng vàng đi xuống, hai người tạm dừng cuộc nói chuyện.

Hà Tuấn Văn mỉm cười hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vậy? Buổi sáng mà con lại cam lòng ra khỏi phòng, còn ăn mặc long trọng như vậy, định ra ngoài sao?”

Hà Văn Hiểu không chút để ý hỏi: “Không phải em nói hôm nay không ra ngoài sao?”

Hôm qua cô còn tuyên bố rằng hôm nay muốn ở nhà ngủ nguyên ngày, còn dặn mọi người không được gọi mình.

Hà Na Na chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn lại chính mình: “Rất long trọng sao?”

Hà Tuấn Văn ôn hòa cười nói: “Bình thường khi con không có công việc mà muốn ra ngoài thì đều ăn mặc đơn giản, hôm nay lại ăn mặc cầu kỳ như vậy, còn nói không long trọng sao.”

Từ sau khi gặp được ông cụ Hà, cả người Hà Tuấn Văn đều trở nên nhẹ nhõm, vì đã nói lời từ biệt với ông cụ, nỗi đau về cái chết của người thân cũng nguôi ngoai phần nào, không còn nằm mơ nữa, có thể ngủ ngon giấc, tinh thần và tâm trạng đều rực rỡ hẳn lên.

Hà Na Na bị nói vậy thì hơi phân vân có nên về phòng thay áo quần khác không, lại đột nhiên phát hiện sắp đến giờ hẹn rồi. Mặc dù trước kia cô thường trễ hẹn, nhưng hôm nay không giống vậy, cô vội vàng nói: “Ôi chao! Không nói với hai người nữa, con sắp trễ rồi! Tiểu Khương hẹn con ăn cơm đấy! Con còn phải đến đón cô ấy.”

Hà Tuấn Văn hơi kinh ngạc: “Tiểu Khương?”

Hà Văn Hiểu cũng nhìn cô ấy, vẻ mặt hơi ngoài ý muốn.

“Chính là Tiểu Khương mà hai người đều biết đó! Con không nói với hai người nữa! Con đi trước đây!” Hà Na Na vừa nói vừa vội vội vàng vàng ra cửa.

“Không phải hôm đó con bé còn cau mày quắc mắt với Tiểu Khương sao? Hôm nay vừa mở miệng liền gọi Tiểu Khương thân mật như vậy, còn hẹn đi ăn nữa, người trẻ tuổi đúng là.” Hà Tuấn Văn bưng trà lên và cười nói một cách bất đắc dĩ.

Hà Văn Hiểu đưa mắt nhìn Hà Na Na ra ngoài với vẻ mặt hờ hững.



Hà Na Na vội vàng đến nơi hẹn nhưng vẫn trễ năm phút, Hà Văn Hiểu đã từng nói khuyết điểm lớn nhất của cô là quan niệm về thời gian không rõ ràng, cô vẫn luôn khiêm tốn tiếp thu nhưng kiên quyết không sửa đổi.

Song lần này, cô lại có chút luống cuống, vừa thấy Trường Tuế liền vội vàng xin lỗi, từ trước đến giờ cô chưa từng có thái độ chột dạ và thành khẩn như vậy: “Xin lỗi, tôi không chú ý thời gian, vừa không cẩn thận liền đến trễ rồi.”

Trường Tuế vừa mở cửa liền bị một thân lấp lánh của Hà Na Na làm cho chói mắt, cô nhìn thoáng qua thời gian và nói: “Năm phút, còn tốt.”

Hà Na Na ngượng ngùng kéo tóc, sau đó nói: “Vậy cô thay quần áo đi, tôi chờ cô.”

Trường Tuế đút hai tay vào túi: “Tôi đã thay xong rồi.”

Hà Na Na nhìn Trường Tuế mặc áo hoodie màu đen và quần thể thao rộng rãi cũng màu đen, lại cúi đầu nhìn chiếc váy đuôi cá được đặt may riêng từ thương hiệu cao cấp trên người mình: “…”

Quả nhiên là… rất long trọng.



Khương Trường Tuế thật sự khác biệt.

Không giống với tất cả những người mà cô đã gặp từ bé đến lớn.

Lúc đi qua đại sảnh khách sạn, Hà Na Na nhịn không được liếc trộm Trường Tuế.

Rõ ràng lúc đi cùng với cô ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô, Khương Trường Tuế giống như một người vô hình, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, nhưng Trường Tuế dường như không hề để ý đến điều đó, không phải là loại cố ý tỏ ra mình không để ý, mà là thật sự không để ý.

Liền giống như, cô ấy là cô ấy, ánh mắt của người bên cạnh và cái nhìn của họ đều không thể ảnh hưởng đến cô ấy.

Được rồi…thực sự là rất ngầu.

“Cái đó, Tiểu Khương, chúng ta đi dạo trước hay là trực tiếp đi ăn luôn? Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm.” Hà Na Na hỏi.

Trường Tuế nói: “Tôi đói rồi.”

Hà Na Na nói: “Vậy chúng ta đi ăn trước! Đúng lúc tôi cũng chưa ăn sáng. Cô muốn ăn gì?”

Trường Tuế nói: “Tôi không kén ăn.” Ngừng một lát lại bổ sung thêm một câu: “Có thịt là được.”

Hà Na Na lập tức nói: “Vậy để tôi đề cử nhé. Gần đây ở thành phố Tây có một quán đồ ăn Quảng Đông mới mở, hương vị cũng được, tôi và anh trai đã đến đó ăn mấy lần.”

Trường Tuế gật đầu, cô không có ý kiến.

Hôm nay Hà Na Na lái một chiếc xe thể thao mui trần màu hồng, nó là quà sinh nhật Hà Văn Hiểu tặng cô ấy vào năm ngoái, cũng là chiếc xe mà cô ấy yêu thích nhất, xe chạy trên đường vô cùng bắt mắt.

Cô ấy chưa bao giờ cố kỵ thân phận minh tinh của mình, dù sao ai cũng biết nhà cô ấy có tiền, cô ấy cũng chưa bao giờ để ý đến mấy bình luận không hay trên mạng nói cô ấy dựa vào bối cảnh. Cô ấy vốn là người nhà họ Hà, cũng không phải được nhặt về, tại sao không thể dựa vào chứ?”

Trường Tuế ngồi ở vị trí phó lái, toàn thân cô mặc đồ đen, phong cách mộc mạc không hề ăn khớp với chiếc xe hoa lệ mà cô đang ngồi và cả Hà Na Na ăn mặc lộng lẫy bên cạnh.



“Cô nhìn xem bản thân muốn ăn gì.” Sau khi ngồi xuống, Hà Na Na đưa thực đơn cho Trường Tuế, sau đó bảo nhân viên phục vụ đưa lên một quyển thực đơn khác.

Trường Tuế lật xem thực đơn: “Mật nước xá xíu, thịt nướng da giòn, bồ câu non kho tàu, vịt ba ly, cơm thịt kho…hai phần gà luộc…”

Nhân viên phục vụ cầm quyển ghi chép món ăn ngượng ngùng ngắt lời cô: “Xin hỏi là hai người ăn sao?”

Hà Na Na cũng nhìn Trường Tuế đầy nghi ngờ.

Trường Tuế nói: “Tôi ăn hơi nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play