“Trong mấy chục năm làm nghề cảnh sát, tôi chưa bao giờ gặp phải vụ án nào kỳ lạ như vậy. Sau khi tôi kể chuyện này với Nghiêm Phạm, cậu ấy đã giới thiệu với tôi về mấy sự tích của cô, vì vậy tôi mới nhờ Nghiêm Phạm mời cô đến đây một chuyến. Trước đó tôi cũng đã nói, trước giờ tôi chưa từng tin mấy chuyện như thế này, nhưng tôi tin Nghiêm Phạm.”
Đội trưởng Lâm nói.
Trường Tuế nghe ông ấy nói xong thì cũng ăn được kha khá rồi, cô đặt đũa xuống.
“Đưa tôi đến trường học trước đã.”
…
Trên xe, đội trưởng Lâm nói cho Trường Tuế biết chuyện sáng nay Ngụy Chí Mẫn tự sát tại nhà đã lan truyền trong trường, giáo viên và học sinh đều sợ hãi. Trường học không có biện pháp nên phát thông báo cho nghỉ học, tạm thời nghỉ học hai ngày, lúc này có lẽ trong trường đã vắng tanh.
Mà trước đó, trường học cũng đã từng gọi người đến làm phép, nhưng rõ ràng là không có tác dụng, nếu không thì Ngụy Chí Mẫn đã không chết.
Khi họ đến ngôi trường đó thì trời đã tối rồi.
Lúc nhân viên bảo vệ để bọn họ vào trường đã dặn dò bọn họ phải cẩn thận.
Toàn bộ sân trường vô cùng trống trải và yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường mờ mờ rọi xuống, yên lặng đến âm trầm.
Đội trưởng Lâm dẫn Trường Tuế và Nghiêm Phạm đến tòa lầu dạy học mà Vương Văn Đình đã tự sát.
“Cô ấy đã nhảy xuống từ sân thượng của tòa lầu này.”
Trường Tuế ngẩng đầu nhìn lên, tòa lầu cao bảy tầng đứng sừng sững trong bóng đêm tĩnh lặng.
Khó có thể tưởng tượng được vào ngày hôm đó, Vương Văn Đình đã ôm theo tâm trạng và quyết tâm như thế nào để trèo lên nơi cao nhất của tòa lầu này và nhảy xuống.
Phải ôm theo oán hận sâu sắc đến cỡ nào mới có thể khiến cả tòa lầu này bị bao phủ bởi oán khí.
Trong mắt Trường Tuế, tòa lầu đứng sừng sững trước mắt cô đang tỏa ra oán khí nồng đậm.
“Ngày mà cô ấy tự sát, cô ấy đã mặc quần áo màu gì?” Trường Tuế đột nhiên hỏi.
Đội trưởng Lâm sững sờ, sau đó nói: “Là một bộ váy đỏ.” Ngừng một lúc, ông kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ người mặc đồ đỏ tự sát sẽ biến thành lệ quỷ trong chuyện xưa là thật?”
Trường Tuế nói: “Hầu hết những người sẽ tự tử đều có oán khí trong lòng, sau khi chết sẽ bị oán khí quấn thân và không thể siêu thoát. Trong lòng Vương Văn Đình không chỉ có oán khí, mà có cả hận ý, cô ấy ôm theo tâm tình căm hận tìm đến cái chết. Cho dù không mặc đồ đỏ thì cô ấy cũng sẽ biến thành lệ quỷ, chẳng qua mặc đồ đỏ khiến cho sức mạnh của cô ấy càng lớn mạnh hơn, vì vậy mới có thể dễ dàng rời khỏi nơi mình đã chết và nhập vào kẻ khác để giết người.”
Đội trưởng Lâm nghe cô nói mà ngây người.
Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh và không hề sợ hãi của cô trên suốt đường đi liền biết cô thật sự có bản lĩnh.
Nghiêm Phạm hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào?”
Trường Tuế nói: “Tôi cần phải nói chuyện với người đại diện của trường học trước.”
Đội trưởng Lâm ngạc nhiên: “Nói chuyện gì?”
Đôi mắt của Trường Tuế cong lên: “Nói chuyện làm ăn đó.”
Nghiêm Phạm quay sang nhìn cô.
Trường Tuế cười híp mắt: “Hẳn là ngôi trường này rất có tiền.”
Đội trưởng Lâm: “…”
Nghiêm Phạm: “…”
Trường Tuế đã xoay người đi về phương hướng lúc đến: “Được rồi, dẫn tôi đến nhà của Vương Văn Đình trước đã.”
“Đến nhà của Vương Văn Đình ư? Tại sao?” Đội trưởng Lâm đuổi theo hỏi, Nghiêm Phạm cũng vội vàng theo sau.
Trên đường đi, đội trưởng Lâm nói cho bọn họ biết là người trong nhà của Vương Văn Đình không biết chuyện cô ấy bị xâm hại, dặn bọn họ phải chú ý đừng kích động đến người nhà nạn nhân.
…
Vương Văn Đình không phải là dân bản địa ở thành phố Tây, nhưng mấy năm trước, trong nhà vì chuyện làm ăn nên đã bán căn nhà cũ ở quê. Bây giờ, cả gia đình cô ấy đang sống tại thôn Thành Trung của thành phố Tây, cách trường học hai mươi phút đi xe buýt.
Mấy năm nay, ba mẹ của Vương Văn Đình vẫn luôn cùng với đồng hương đi làm thuê ở nơi khác. Sau khi Vương Văn Đình tự sát, hai người vội vã trở về và chỉ kịp thấy thi thể bị phủ vải trắng của con gái.
Lúc ba người bọn họ đến nơi, trong nhà chỉ có bà nội của Vương Văn Đình và cô em gái năm nay mới hơn sáu tuổi của cô ấy.
Tuy rằng căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách nhưng diện tích rất nhỏ, lại thêm đồ đạc nhiều, nhét thêm hai người đàn ông cao to là Nghiêm Phạm và đội trưởng Lâm vào càng lộ ra vẻ chật chội.
Lúc ba mẹ của Vương Văn Đình ở nhà, một nhà năm người liền chen chúc trong không gian một phòng khách hai phòng ngủ chật hẹp này.
Em gái của Vương Văn Đình là Vương Văn Thục rất ngoan ngoãn, sau khi lấy ghế cho bọn họ xong liền bị bà nội đuổi vào phòng làm bài tập.
Đội trưởng Lâm hỏi về ba mẹ của Vương Văn Đình.
Bà nội nói họ đã ra ngoài làm thuê: “Không có cách nào khác, trong nhà còn nợ rất nhiều.” Nói đến đây, bà ấy lại đau lòng, khuôn mặt già nua giàn giụa nước mắt: “Nếu như không phải vì thiếu nợ, Đình Đình đã đến Nhất Trung học rồi, nếu con bé đến Nhất Trung thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện. Nếu tôi biết sớm hơn, dù trường học có cho bao nhiêu tiền, tôi cũng không để Đình Đình đến đó học. Đứa cháu gái ngoan ngoãn của tôi…” Bà ấy đang nói thì khóc nấc lên.
Đội trưởng Lâm an ủi mấy câu.
Nghiêm Phạm nhíu mày hỏi: “Trường học không bồi thường sao?”
Bà nội lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Có bồi thường, bồi thường hai trăm ngàn, đều cầm đi trả nợ hết rồi.”
Nghiêm Phạm càng nhíu mày chặt hơn, anh còn muốn nói gì đó thì đội trưởng Lâm đã kéo tay anh ấy.
Bà nội nắm chặt tay của đội trưởng Lâm, cảm xúc của bà lại kích động lên: “Đội trưởng Lâm, có phải cậu cũng vì chuyện của trường học mà đến đây không? Gần đây, mọi người xung quanh đều nói Đình Đình nhà tôi đã biến thành quỷ, còn giết người nữa. Đây đúng là oan uổng chết con bé mà!”
Bà nội vừa chảy nước mắt vừa đau lòng nói: “Con bé là đứa trẻ thành thật và tốt bụng như vậy, nhìn cảnh giết gà cũng không chịu nổi, bình thường không nỡ tiêu một phân tiền, cả năm mới có thể mua được một bộ quần áo mới, tiền có được đều để giành cho em gái… Con bé ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, ngay cả khóc cũng lén khóc sau lưng người nhà. Một đứa trẻ như vậy, sao có thể giết người được chứ?! Con bé đã chết rồi sao vẫn muốn oan uổng nó, thật sự muốn uất ức con bé đến cùng sao! Đội trưởng Lâm, cậu nhất định phải trả lại trong sạch cho Đình Đình giúp tôi!”
Đội trưởng Lâm luôn miệng an ủi: “Bà nội, bà đừng kích động, đừng kích động.”
Trường Tuế đứng ở bên tường, trên tường còn treo ảnh của Vương Văn Đình, là một bức ảnh gia đình, xem ra là ảnh chụp vào năm ngoái. Vương Văn Đình mặc đồng phục của trường trung học Khải Quang, diện mạo rất thanh tú, hai tay của cô ấy đặt trên vai em gái, nhìn vào ống kính mím môi cười xấu hổ, ánh mắt mềm mại, trông rất điềm đạm nho nhã.
“Bức ảnh này được chụp vào thời gian nào vậy?” Trường Tuế đột nhiên xoay người sang và hỏi.
Bà nội nhìn bức ảnh đó, sau đó nói với giọng buồn bã: “Vào năm ngoái, lúc mới khai giảng, con bé bắt đầu nhập học trường trung học Khải Quang, vừa mới nhận được đồng phục mới nên rất vui vẻ, đúng lúc hôm đó ba mẹ của nó đều có nhà nên nhờ sinh viên ở bên nhà bên cạnh giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh gia đình… Lúc đó, con bé đã vui sướng biết bao, còn nói đồng phục của trường trung học Khải Quang đẹp hơn đồng phục của Nhất Trung và Nhị Trung… Đứa trẻ ngoan như vậy, sao lại đi tìm cái chết chứ?”
Đội trưởng Lâm cam đoan với bà nội là sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó cùng với Trường Tuế và Nghiêm Phạm rời đi.
Trước khi đi, anh ấy mượn cớ đi thăm em gái của Vương Văn Đình và để lại hai ngàn tệ trên giường.
Trên đường từ nhà của Vương Văn Đình ra chỗ đỗ xe.
Ba người đều không nói chuyện, bầu không khí rất ngột ngạt.
Khi lên xe, Nghiêm Phạm mới mở miệng: “Đã nhìn ra cái gì chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT