Tần Thăng đứng ở tại chỗ tựa hồ hiểu được điều gì, thì thào, “Hắn bị bệnh chó dại.”

Há to miệng cũng có thể không phải muốn cắn người mà là vì vô cùng khó chịu. Tự đâm cũng là bởi vì quá đau.

Bệnh này một khi phát tác, không có khả năng sống sót.

Khúc mắc trong lòng thành tâm bệnh như được cởi bỏ, hắn cảm thấy hô hấp của mình thoải mái hơn.

Miêu Phát đi chưa xa, hắn hỏi: “Tro cốt còn lại sau khi thiêu ở đâu?”

Miêu Phát đáp: “Được Nhu chôn ở dưới một thân cây.”



Lần đầu tiên Sơ Niệm ngủ lâu như vậy, lúc cô mở mắt ra, rắn lớn bên cạnh đang ngắm cô, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau hắn vô cùng thân thiết trườn lên kêu cô, “Bà xã.”

Giọng nói trầm thấp như vậy kết hợp với khuôn mặt tuấn tú gọi cô một tiếng bà xã, khiến cho cô có một loại cảm giác thần kỳ như mình bị giáng xuống phàm trần, trực tiếp đưa mình lên giường vậy.

Mặc kệ hai người cũng đã gọi nhau như vậy không ít lần.

Sơ Niệm cũng không thể không thừa nhận, cô vẫn sẽ rung động vì ánh mắt chăm chú và tiếng gọi của hắn.

“Ông xã.” Sau khi cô kêu lên một tiếng không cần đoán cũng biết hiện tại mặt cô đã đỏ lên rồi.

Phụ nữ vĩnh viễn sẽ động tâm thẹn thùng vì người đàn ông mà mình thích.

Dù sao hiện tại cũng vẫn ở trong bộ lạc, bên ngoài còn có những người khác, nếu một ngày cũng không rời giường để cho người khác đã biết khẳng định bọn họ có thể đoán được xảy ra chuyện gì.

Sơ Niệm đẩy nhẹ hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng… chàng lui ra ngoài.”

Rắn lớn sấn tới, như muốn dính chung một chỗ với cô, “Vậy nàng lại kêu ta một tiếng.”

“Ông xã.”

“Bà xã, lại gọi một tiếng nữa đi.”

“……”

Hai người cứ như vậy không ngừng chơi trò gọi tên nhau ngây thơ ấu trĩ.

Đến cuối cùng, Sơ Niệm vì sắc mà quên luôn mục đích ban đầu của chính mình.

Cho đến khi bên ngoài vang lên một giọng nói, “Niệm Niệm, muội còn ở đó không?”

Là giọng của hàng xóm.

Sơ Niệm căng thẳng nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Giấu đuôi của chàng đi, đừng đê lòi ra nha.”

Ở đây mọi người đều nhiệt tình, nói không chừng ngay sau đó chị hàng xóm sẽ tự mình mở cửa đi vào.

Giấu xong cái đuôi của hắn, Sơ Niệm trả lời: “Ở đây, tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

“Chỉ là tốt hôm kia ta thấy ngươi ra ngoài, một ngày hôm qua không thấy ngươi ra ngoài, buổi sáng hôm nay cũng không thấy, còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi.”

“Không đâu, ta vẫn ở đây.”

“Được, vậy ta an tâm rồi.”

Thì ra là bọn họ đã sắp một đêm, lại một ngày một đêm, rồi lại một đêm rồi không ra khỏi cửa.

Bọn họ đã như vậy quá lâu mà vẫn chưa tách ra, hơn nữa con rắn nào đó còn đang hưng phấn.

“Bây giờ chàng cho ta ra ngoài đi.” Mới lớn tiếng nói chuyện với chị hàng xóm mấy câu mà giọng của Sơ Niệm đã khàn luôn rồi, “Nếu không người ta sẽ tưởng là hai chúng ta xảy ra chuyện mất.”

Hoa hồng trên giường bị dày vò rơi đầy đất, trên giường cũng rối tinh rối mù, nơi hồng chỗ trắng.

Sơ Niệm được rắn lớn ôm đặt lên chiếc ghế bên cạnh, cả người cô mềm nhũn tựa vào trên ghế, nhìn người đàn ông dọn dẹp phòng tân hôn rối tinh rối mù.

Một người một rắn ở trong phòng một đêm, một ngày đêm rồi lại một ngày một đêm, cuối cùng cũng chịu ra.

Chỉ là Sơ Niệm không muốn động đậy dù chỉ là một chút.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, đáng lẽ cả người cô phải nhũn ra vô lực, không muốn ăn không muốn uống, giống như một con cá mặn vậy.

Nhưng dường như cơ thể của cô đã không còn trở ngại gì lớn.

Hình như cô đã thích nghi được với con rắn nào đó rồi.

Ngoại trừ vài dấu vết tạm thời không thể lau đi trên đùi, thắt lưng và chân còn hơi bủn rủn một chút thì không có gì đáng ngại.

Hơn nữa chỉ còn hơi bủn rủn.

Hiện tại cô thật sự bội phục chính mình.

Vì bù đắp lại cho hai ngày không được lộ mặt, Sơ Niệm được ôm tới dưới gốc cây đại thụ nằm trên ghế tắm nắng, nhàn nhã như đang nghỉ phép vậy.

Trên đùi cô đắp một tấm da thú rất mỏng, chủ yếu là vì phòng ngừa lộ ra dấu vết trên người.

Rắn lớn quét tước vệ sinh phòng ốc xong, hắn mở cửa sổ ra để thanh lọc không khí trong phòng, nếu không chốc nữa sợ là không có ai ở nỗi trong phòng này.

“Nàng muốn ăn cái gì?” Rắn lớn hỏi.

Sơ Niệm xoa xoa cái bụng nhỏ, uất ức nói, “Hơi trướng… Muốn ăn cháo rau xanh thịt bằm.”

Trước đến nay rắn lớn chỉ biết nấu món cháo ngọt, thêm chút ngũ cốc, thêm chút đậu phộng, hoặc thêm ít hoa quả.

Cháo rau xanh thịt bằm thật sự có chút khó khăn.

“Vậy nàng dạy ta.” Hắn nói.

“Được.”

Rau xanh là cô lấy từ trong nhà ra, phần lớn đã héo rồi, chỉ còn chỗ giữa cọng rau còn xanh xanh có vẻ tươi hơn một chút.

Sơ Niệm thấy ngón tay thon dài của rắn lớn dễ dàng ngắt phần chính giữa của cọng rau, cho vào bồn đá chứa nước sạch một bên.

Rửa hết mất lần, để rau xanh một bên cho ráo nước.

“Chàng đừng bằm thịt nát quá, nếu không sẽ nếm không ra vị thịt.” Sơ Niệm nhìn thấy hắn bằm bằm bằm giống băm nhân bánh, vội vàng cười nhắc nhở hắn.

Sau khi cháo rau xanh xào thịt lên bọt, thoạt nhìn cháo có vẻ dính dính, hơn nữa cô thích thịt có thể nhai nuốt hơn.

Xắt thịt xong, rắn lớn dùng xẻng múc một xẻng mỡ heo đổ vào trong chảo, Sơ Niệm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Nhiều mỡ quá rồi, ít thôi.”

Người đàn ông lại luống cuống tay chân múc ra một cục mỡ lợn.

Nhìn thấy người đàn ông cũng xém chút đã nhảy dựng lên, Sơ Niệm bị hắn chọc cười, cười không ngừng được.

Hiện tại bọn họ là tân lang tân nương, vợ chồng chân chính.

Với thân phận mới, nhìn thấy ông xã vì mình mà xắn tay áo hầm canh là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

Nhất là ông xã anh tuấn như vậy.

“Cho thịt vào đi.” Sơ Niệm nói, “Đảo nhanh tay… Ấy, chàng hất luôn thịt bay ra ngoài rồi, dính luôn trên bệ cửa kìa, ha ha ha ha.”

“Đến chim trên cây cũng bị động tác của chàng dọa bay đi.”

“Người hiểu mới biết chàng đang nấu cơm, người không biết sẽ nghĩ chàng đang đốt bếp mất.”

Nấu một bữa cơm mà tiếng cười, tiếng kinh hô không ngừng.

Cuối cùng lúc chén rau xanh thịt viên được đưa đến trước mặt Sơ Niệm, cô còn cảm thấy mình cười đến đau bụng.

Rõ ràng rau xanh đã đã được luộc sơ qua, cảm giác cháo cũng có một chút màu xanh biếc.

Thịt là thịt viên, tay nghề xắt rau của người đàn ông quả nhiên không tồi, giống như lần đầu tiên gặp nhau.

Nhưng nghe mùi vị thôi đã không dám khen tặng.

Vị cháy xém rất rõ ràng.

Vẻ mặt rắn lớn không được tự nhiên, cúi đầu nói: “Hay là ta đi tìm Giang Nhu lại đây nấu cho nàng nhé?”

Sơ Niệm kéo tay áo của hắn, chu miệng nói, “Ta muốn ăn cơm do ông xã nấu, còn muốn chàng tự tay đút cho ta ăn.”

“Hơn nữa, hôm nay là bữa cơm đầu tiên của chúng ta sau khi trở thành vợ chồng, đương nhiên là ta muốn tự mình nấu, tự mình ăn mà.”

Lời của cô thành công làm cho rắn lớn khôi phục sự tự tin.

Sơ Niệm nửa ngồi nửa nằm tựa vào ghế nằm, rắn lớn phải đút cháo cho cô, chỉ có thể bưng bát ngồi xổm trên mặt đất.

Trước khi đưa cháo đến miệng cô, hắn còn tri kỷ thổi thổi.

Sơ Niệm ăn một ngụm cháo, hai má phình lên giống như chú chuột, cô nheo lại hai mắt nhấm nuốt hai lần, đột nhiên cô mở to hai mắt nhìn hắn.

Rắn lớn thấy thế, nháy mắt trên mặt hắn hiện lên vẻ mặt lo lắng, hắn gấp gáp hỏi, “Nàng sao vậy?”

Sơ Niệm ừ hai tiếng không đáp lời, đợi đến lúc người đàn ông ném bát xuống mặt đất, căng thẳng cúi xuống thân muốn ôm lấy cô, cô thuận tay ôm lấy cổ hắn kéo xuống, môi chạm vào môi với hắn cô đẩy hết ngụm cháo còn trong miệng cho người đàn ông.

Cô nhìn người đàn ông, đáy mắt lộ ra ý cười giảo hoạt, cô hùng hồn nói, “Cháo ngon như vậy, đương nhiên ta muốn chia sẻ với ông xã của ta rồi, có phải hay không, ông xã ~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play