Cả người Sơ Niệm bị rắn lớn quấn lấy ôm lên, giữa hai người là một đóa hoa hồng rất lớn. Khi họ hôn nhau, rất nhiều cánh hồng đồng thời giáng xuống.

Cô nhìn thấy sau cổ hắn hiện lên những mảng vảy phấn hồng, đây là điềm báo hắn sắp khống chế không được mà biến hình.

Không biết là ai bắt đầu hoan hô, hiện trường rối thành một cục.

Tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn chăm chú vào bọn họ, Sơ Niệm thừa dịp náo loạn, cô ném đóa hoa hồng trên tay đi, mọi người bắt đầu tranh nhau đoạt bó hoa.

Cô ghé vào bên tai hắn nói, “Chúng ta quay về phòng thôi.”

“Được.” Người đàn ông ôm cô đi về phía phòng ngủ.

Thật không ngờ trong phòng còn có điều bất ngờ.

Trên giường giường ngủ của bọn họ cũng phủ kín hoa hồng, không phải là đóa hoa, mà là cả nụ hoa sau khi cắt bỏ nhánh, xinh đẹp động lòng người.

Sơ Niệm được thả xuống giường, thấy nhiều hoa hồng như vậy, cô kinh ngạc hỏi, “Chàng lấy đâu ra nhiều hoa hồng như vậy.”

Hiện tại đã không còn là mùa hoa, lần trước hắn tìm được nhiều loại hoa như vậy đã khiến cho người ta vô cùng giật mình rồi.

Hôm nay có rất nhiều hoa rơi từ trên cây xuống, một đóa hoa hồng thật lớn, trên giường còn sắp nhiều hoa đến nhường này, có thể tìm được nhiều hoa như vậy quả thật là một kỳ tích.

“Đến nơi rất xa thu thập đấy.” Rắn lớn nói: “Nghe nói đây là phong tục cầu hôn của quê hương nàng.”

“Cũng gần như vậy.”

Chủ mưu của chuyện này không cần đoán cũng biết là ai.

Chắc chắn là hai anh em Tần Thăng.

Một là thẳng nam điển hình, một lại là em gái trung học, hai con người như vậy đưa ra chủ ý.

Thật là một bên dám dạy, một bên dám học mà.

“Viên đá phát sáng này nhất định là do chàng nghĩ ra đúng không.”

Khuôn mặt Sơ Niệm luôn hiện lên ý cười, cô ngồi xuống chiếc giường phủ kín nụ hoa. Cồi hoa cũng được xử lý rất sạch sẽ, ngồi lên không bị đau mông, trong hơi thở đều là mùi hoa.

“Sao Niệm Niệm biết được?” Rắn lớn kinh ngạc hỏi.

Sơ Niệm nâng mặt hắn lên cùng nhau ngã xuống giường, “Bởi vì ta chỉ nói với mình chàng, lúc tâm trạng không tốt ta thích ngắm sao.”

Lần trước, lúc thấy tâm trạng rắn lớn nôn nóng, cô đề nghị một người một rắn cùng nhau đi ngắm sao, cô nói với hắn trước đây khi mình bị những đứa nhỏ khác ức hiếp cô sẽ đi ngắm sao, hy vọng lúc hắn nhìn thấy một mảnh trời sao sáng ngời này sẽ có thể quên đi tất cả những chuyện không vui.

Không ngờ hắn vẫn nhớ kỹ.

Hôm nay còn tặng cho cô một cây sao trời.

Nhóm người bên ngoài cũng đã thức thời rời khỏi, chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

Từ cửa sổ khép hở vừa lúc có thể nhìn thấy những viên đá dạ quang trên cổ thụ bên ngoài thụ, hẳn là sau khi cố định đá trên cây, hắn dùng da thú cắt thành bao nhỏ che lại ánh sáng của mấy viên đá, rồi dùng sợi tơ cột miệng bao lại, đợi đến lúc cô xuất hiện, cho người ta kéo sợi tơ ra, bao nhỏ cũng rơi xuống, một cây cổ thụ sáng ngời lập tức xuất hiện.

Đá dạ quang nhấp nháy nhấp nháy như dải ngân hà chợt dừng ở trên cây, chiết xạ ra hào quang xinh đẹp.

Sau khi cô xuyên vào thế giới này không lâu, rắn lớn đã mang cô đi ngang qua nơi có đá dạ quang. Nơi đó cách nơi này thật sự rất xa, qua lại sẽ mất mấy giờ. Hắn mang về nhiều đá như vậy. Còn phải giấu ở trên cây, còn phải chia cho từng người.

Ít nhất cũng mất hết thời gian một ngày.

Vậy mà hắn còn đi đến nơi rất xa để hái nhiều hoa như vậy, còn làm đóa hoa, ngắt cánh hoa rồi sắp nụ hoa.

Chẳng trách lần này sau khi đến bộ lạc núi Xà Thần, hắn luôn thần bí mất tích, không thấy bóng dáng.

“Mấy ngày nay chàng có ngủ không?” Sơ Niệm hỏi.

Hắn lắc đầu, “Không có.”

Sơ Niệm nâng hai tay áp lên mắt hắn, nhẹ giọng nói, “Vậy bây giờ ngủ đi.”

Người đàn ông ôm cô đến, “Bây giờ vẫn chưa thể.”

“Còn có chuyện gì à?”

“Đêm động phòng hoa chúc.” Người đàn ông nghiêm túc nói.

Quả nhiên là học rất triệt để.

Thậm chí Sơ Niệm còn không có gì lý do để cự tuyệt chuyện này.

Không biết từ nơi nào trên người, rắn lớn lấy ra một miếng vải đỏ xinh đẹp, miếng vải ấy hẳn là từ da thú cắt thành, mặt trên còn thêu mấy đóa hoa xinh đẹp, trông giống thêu lại không giống thêu lắm, Sơ Niệm sờ soạng một chút thì phát hiện ra hoa khô này được làm từ hoa thật.

“Đây là…?” Sơ Niệm cảm thấy thứ này rất quen thuộc, lại không nhớ được tên.

Rắn lớn nói, “Là khăn voan đỏ.”

Không cần phải nói, cả bộ lạc người có kỹ thuật như vậy, khẳng định là Tần Minh Nguyệt.

Con rắn này vậy mà ngay cả chuyện cô thích hôn lễ kiểu Trung Quốc cũng biết rồi, còn tìm người làm ra cái này.

Sơ Niệm chợt nhớ ra, cô nói với rắn lớn: “Nếu đã như vậy, vậy chàng ra ngoài trước đi, ta đội khăn voan rồi gọi chàng, chàng hãy đi vào.”

Rắn lớn ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Sơ Niệm bắt đầu tìm kiếm trong tủ, cuối cùng cũng tìm được một miếng da thú màu đỏ, sau lại tìm được một bộ quần áo màu đỏ.

Cô mặc quần áo vào tươm tất, cô khoác tấm da thú màu đỏ lên người mình như áo choàng, cuối cùng sau khi cô đội khăn voan mới nói vọng ra bên ngoài: “Vào đi.”

Sau khi rắn lớn bước vào, thứ chạm vào ánh mắt của hắn đầu tiên chính là một vóc dáng bé nhỏ ngồi ở bên giường, cả thân thể cô gần như bị màu đỏ kiều diễm bao phủ.

Chỉ còn một đôi chân nhỏ lộ ra bên ngoài.

Ngón chân trắng nõn như ngọc, ngón chân thon gọn, như trân như bảo, bởi vì căng thẳng mà vô thức cuộn lại.

Chi tiết này làm cho ánh mắt của rắn lớn đột nhiên nhuốm một màu sâu thẳm.

Nghe thấy tiếng cửa lạch cạch một tiếng lúc rồi không có động tĩnh gì nữa, Sơ Niệm nghi hoặc hỏi, “Ngây người ra đó làm gì, chàng lại đây đi.”

“Ừm.” Người đàn ông thấp giọng đáp một tiếng, sau đó xoay người đóng cửa lại, chậm rãi bước qua.

Trong giây phút vén khăn voan lên, mới thấy rõ phong cảnh xinh đẹp được giấu đi dưới chiếc khăn voan thắm hồng.

Mái tóc đen óng của phụ nữ tầng tầng đổ xuống tựa thác nước, buông trên bờ vai. Lúc này cười rộ lên mi mắt cong cong, trên gương mặt cô như vẽ lên nét hạnh phúc chói mắt, cô đỏ mặt ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt như lóe lên từng tia sáng nhỏ vụn, cô hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp.” Hắn thành kính nói.

Ý cười nơi khóe môi Sơ Niệm càng sâu, cô cười nói, “Đáng tiếc giờ không kịp chuẩn bị rượu giao bôi, trở về chúng ta sẽ bù lại sau.”

Rắn lớn gật đầu, “Được.”

Nhìn thấy tên rắn nào dó ngây ra như phỗng, Sơ Niệm giang hai tay cánh tay, ngọt ngào nói, “Ôm ta.”

Áo choàng da đỏ bị người đàn ông ném lên không trung, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm nặng nề.

Không có áo choàng bao phủ lấy cả người, trên người cô chỉ còn một tầng quần áo, đây là bộ quần áo ngủ Sơ Niệm chưa từng mặc.

Chiếc yếm màu đỏ và chiếc váy dài màu đỏ chấm đất.

Cái yếm là thứ quý giá nhất.

Chân váy dài đỏ là cô dùng da thú buộc trên người mà ra, chỉ buộc ở chỗ thắt lưng.

Lúc bị ôm lấy chiếc yếm màu đỏ dán chặt lên cơ thể cô, khắc lên chiếc eo mảnh dẻ cung cái bụng nhỏ không một chút thịt thừa.

Một đôi chân trắng nõn lộ ra từ làn váy dài.

Hồng hồng, trắng trắng.

Hơi thở của rắn lớn như bị nghẹn lại.

“Đây là khoảnh khắc đặc biệt chàng vẫn hằng mong muốn, thích không?”

Thời điểm đặc biệt mới có thể mặc quần áo đặc biệt, thậm chí còn đặc biệt hơn so với đặt những thứ quý giá nhất.

Người đàn ông dùng hành động chứng minh mình rất thích.

Dây yếm bị tháo ra một nửa, lỏng lẻo treo trên ngực của cô, nó cũng lắc lư theo nhịp vận động của chủ nhân như vẽ nên một bức tranh thuỷ mặc lúc hồng lúc trắng.

Chiếc váy dài màu đỏ trên người Sơ Niệm đã bị cô đè ở dưới thân, chỉ còn lại có một sợi dây màu đỏ thắt trên eo của cô.

Vết hằn cũ vẫn chưa kịp tan đi đã lần nữa được in xuống, dấu vết càng sâu hơn, ở vị trí không khác gì vị trí cũ là mấy.

Thân thể và linh hồn của bọn họ đều như hòa vào nhau.

Tựa như được đo đạc làm theo yêu cầu vậy, hoàn mỹ dung hợp, không một khe hở.

Hoa hồng trên tấm da thú bị gió thổi qua, ở trên mặt nước diễn tấu một khúc nhạc gấp gáp.

Trời đất đều nhuốm màu đỏ.

Lúc này đây hắn không rời khỏi, cô cũng không thoái nhượng, hai người gắt gao tương hợp, hưởng thụ sự ngọt ngào của đêm tân hôn. Đuôi rắn nhẹ nhàng triền miên một chỗ với chiếc thắt lưng kia, tựa như hai con rắn khác màu đang quấn lấy nhau.

Sơ Niệm không có cách nào quay đầu lại, cả người cô đều dính dính mồ hôi, như mới được vớt từ trong nước ra, giọng cô mềm nhũn vô lực, “Cửu Di.”

“Ừm, ta ở đây.”

Bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng và cả hơi thở nặng nề của hắn.

Sơ Niệm lại kêu một tiếng, “Ông… xã.”

Rắn lớn đáp: “Bà xã.”

Quả nhiên là trải qua quá trình học tập nghiệm tục, học cái gì cũng thành.

Sơ Niệm cười thật tươi, thiếu chút nữa cô quên hiện tại không thể xoay người, nơi tương liên bị đau làm cô ưm một tiếng, cô hít sâu một hơi mới cười nói, “Ta chỉ là muốn gọi chàng thôi. Ông xã……”

Cô ngọt ngào làm nũng như vậy người chịu không nổi, rắn cũng chịu không nổi.

Những tán cây ngoài cửa sổ lao xao lao xao, đá dạ quang bị che đi, lúc sáng lúc tối.

Sơ Niệm cảm thấy chính mình bị cái đuôi của rắn lớn cuốn lấy, dùng phương thức đặc biệt trở mình cùng lúc với đuôi của hắn mà không tách ra với hắn.

Một động tác, một người một rắn đều thở hồng hộc, trên người một lần nữa phủ đầy mồ hôi.

Đêm tân hôn, cả phòng đều là hình ảnh làm người đỏ mặt, một đêm chưa dừng.

Phòng trong tình ý miên man, ngoài phòng khí thế ngất trời.

Lửa trại đang cháy cao cao ở giữa bộ lạc, ngọn lửa hừng hực cháy cao hơn so với bất kỳ lần nào khác, tỏ rõ trong lòng mọi người đang vui sướng.

Một người chìa đá dạ quang trong tay ra, nghi hoặc hỏi: “Đây là ngôi sao trên bầu trời à, vậy mà nó lại sáng lên, còn có thể soi sáng một vùng tối, giống như lửa vậy, nhưng không hề làm phỏng tay.”

“Thần nữ hái sao trên bầu trời xuống tặng cho chúng ta, thần nữ thật là lợi hại quá đi.”

“Mỗi người đều có một viên sao.” Mọi người hoan hô nói.

Mấy con lợn, cừu, và cả trâu bị khiêng đến, Tần Thăng đứng ở gần đốm lửa trại nói: “Đây là lễ vật Cửu Di và Sơ Niệm tặng cho chúng ta, hy vọng chúng ta có thể chia sẻ niềm vui với họ, cũng chúc phúc bọn họ.”

Mấy con này đều là thịt, hơn nữa còn là con mồi còn sống, con nào bị khiêng lên cũng không giãy dụa nữa, như là bị lực lượng nào đó khống chế.

Nhóm người bộ lạc núi Xà Thần chưa từng săn được con mồi sống.

Một con cũng đã đủ cho người của bộ lạc bọn họ ăn, cuối cùng bọn họ chỉ làm thịt một con lợn, những con khác đều bị treo lên.

Giang Nhu cười nói, “Đây không phải là tiệc tân hôn à?”

Tần Minh Nguyệt vừa nghe thấy, cười nói, “Sau này chúng ta đã thành họ nhà gái rồi.”

Bởi vì một vài hiểu lầm, Tần Minh Nguyệt và cô rất ít nói chuyện, không ngờ Cô bé đột nhiên tìm cô bắt chuyện, tựa như rất thân quen.

Mặc kệ như thế nào, cô cũng rất tán đồng với cách nói của Tần Minh Nguyệt, “Đúng vậy, về sau chúng ta chính là họ nhà gái.”

Hai người đàn ông đồng thời hỏi, “Họ nhà gái là gì?”

Các cô đều quay đầu lại giải thích, “Họ nhà gái chính là người nhà của tân nương. Chúng ta là người nhà của Niệm Niệm, sau này nếu Niệm Niệm chịu uất ức chúng ta phải giúp cô ấy, đứng về phía cô ấy. Đây gọi là họ nhà gái.”

Miêu Phát bật cười, lộ ra răng nanh trắng nõn, “Nếu Thần nữ bị ức hiếp, nhất định chúng ta sẽ đứng về phía Thần nữ rồi.”

Người đàn ông bên cạnh Tần Minh Nguyệt cũng cười nói, “Tất nhiên rồi, thần nữ chính là thần nữ của bộ lạc núi Xà Thần chúng ta, sao có thể bị ức hiếp chứ.”

Nhìn hai người đàn ông đầu gỗ này.

Hai người phụ nữ đối diện cười, tình bạn luôn đến kỳ diệu như vậy.

Lại hàn huyên chốc lát, Tần Minh Nguyệt nhìn Mị Mị trong lòng Miêu Phát, thành khẩn hỏi: “Ta có thể ôm nó một cái không?”

Giang Nhu gật đầu, “Đương nhiên.”

Cô xoay người, ôm Mị Mị mũm mĩm trong lòng Miêu Phát qua, kiên nhẫn dạy cho Tần Minh Nguyệt tư thế bế như thế nào cho đúng.

Miêu Phát chuẩn bị sẵn sàng tư thế bảo vệ đứa nhỏ, Thủy Hách cũng nghiêm túc học tư thế ôm bé con.

Sau khi Mị Mị hơi lớn một chút, đã không còn chỉ cho mình cha mẹ bế nữa, tính tình cũng tốt hơn rất nhiều, bị lăn qua lăn lại như vậy cũng không khóc không quậy, còn tưởng rằng bốn vị này đều đang cùng bé chơi đùa nên cười ha ha trông rất vui vẻ.

Đã lâu rồi bộ lạc mới có trẻ sơ sinh, Mị Mị lại còn là đứa bé béo tốt mạnh khỏe nhất bộ lạc từ trước tới nay, trong bộ lạc thường xuyên có người muốn bế nó lấy hơi.

Hiện tại Tần Minh Nguyệt đã muốn theo Thủy Hách, tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện có đứa trẻ của hai người.

Đứa nhỏ tựa lên vai cô cười trong trẻo, trên mặt cô cũng mang theo ý cười vui mừng, đến thở cô cũng thật cẩn thận, như sợ làm bé đau, “Như vậy ta có được xem là hưởng lây chút vận may không?”

“Cọ được rồi, là kiểu vận may sớm sinh quý tử.” Giang Nhu cười nói.

Mấy người trò chuyện vui vẻ quên trời đất, Tần Thăng đi tới. Vẻ mặt hắn thản nhiên, nhìn thấy Giang Nhu hắn cũng chỉ thản nhiên liếc một cái, còn đang canh cánh trong lòng chuyện năm đó.

Nhìn đến Tần Minh Nguyệt hắn mới nở nụ cười, “Không ngờ tới bây giờ em cũng thích trẻ con rồi đấy.”

Tần Minh Nguyệt của trước kia luôn miệng nói ghét trẻ con nhất.

Tần Minh Nguyệt cười không nói, chỉ hừ một tiếng, tiếp tục chọc Mị Mị trong lòng.

Miêu Phát gọi với lại Tần Thăng đang muốn rời đi, nói, “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Hai người tách ra xa đám người, Miêu Phát nói: “Năm đó bằng hữu của ngươi không phải do chúng ta thiêu chết.”

“Ngươi nói cái gì?” Tần Thăng như có chút kích động, nhưng hắn không dám ra tay, hiện tại thể lực của hắn không thể so với trước kia, nhưng Miêu Phát là con của thủ lĩnh, nếu hắn ra tay, cả hắn và em gái đều sẽ bị đuổi đi.

Miêu Phát chân thành nói: “Lúc ấy vốn dĩ chúng ta muốn bắt kẻ đào tẩu về, không thể quấy nhiễu sự thanh tịnh của xà thần. Nhưng lúc chúng ta đi, bọn họ đã bị một con sói dồn ép, bằng hữu của ngươi bị sói cắn một cái, cả người đều là máu. Ngày hôm sau sau khi chúng ta đưa hắn trở về, hắn như nổi điên muốn cắn người, cuối cùng tự đâm chết chính mình. Đại vu nói hắn bị quỷ quấn thân, người chết như vậy phải thiêu đi, nếu không tất cả mọi người trong bộ lạc đều phải chết. Chuyện này là bí sử của bộ lạc, ta vốn không nên nói ra, nhưng các ngươi không nên đối xử với Nhu như vậy.”

“Thủ lĩnh thưởng thức tài năng của ngươi, ta cũng rất bội phục năng lực của ngươi.”

Nói xong, Miêu Phát xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play