Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng người hầu: “Nhị tiểu thư, phu nhân quay về rồi, bảo tôi gọi cô xuống dưới.”
Giang Lê Thanh nhanh chóng mở cửa, hành động này khiến người bà vú Lưu run lên.
Ai cũng biết cô tiểu thư mới tìm về này không dễ chọc, tính tình nóng nảy, lúc đầu bọn họ còn tưởng cô dễ bắt nạt, muốn đứng ngoài cửa châm chọc cô, không ngờ rằng…
Vú Lưu thu hồi suy nghĩ, thất sắc mặt cô tái nhợt, không nhịn được mà tốt bụng nhắc nhở một câu: “Lát nữa cô nhớ ngoan ngoãn một chút, nhận sai với cha mẹ là được.”
Giang Lê Thanh không lên tiếng, vòng qua bà ta, đi xuống lầu dưới.
Nhà họ Giang này không tính là nhà giàu số một ở Bắc Kinh, nhưng cũng thuộc vào hàng trung lưu, miễn cưỡng được coi như gia tộc có máu mặt.
Trong biệt thự, trừ tầng hầm thì còn bốn tầng nữa, cha mẹ ở lầu ba, con cái ở lầu hai, lầu bốn vốn là nơi vui chơi, về sau, Giang Lê Thanh quay về, cô sẽ ngủ ở phòng còn dư lại trên lầu bốn.
Xuống thang máy, đụng phải người một nhà vừa trở về.
Phòng khách xa hoa, dẫn đầu là một đôi vợ chồng, ăn mặc rất lịch sự, hình như vừa quay về từ buổi tiệc rượu nào đó.
Hai bên là hai thiếu niên xuất chúng, theo thứ tự là anh trai ruột Giang Ngạn Thanh và em gái nuôi Giang Nặc Nặc.
Giang Lê Thanh hờ hững đánh giá bốn người trước mặt.
So với cảnh tượng thân thiết của bốn người kia, cô mới giống như người ngoài.
“Giang Lê Thanh! Mày gây cho tao phiền phức lớn như vậy, còn không biết xấu hổ mà đứng trước mặt tao…”
Cha Giang tiện tay cởi áo khoác ném cho người hầu, vừa mở miệng đã tức giận chửi bới.
Cơ thể Giang Lê Thanh bị người khác chiếm đoạt ngàn vạn lần, mỗi lần đều sống lại vào ngày này, cho nên cô hiểu rõ ý của ông ta là gì.
Vì tức giận và ghen ghét cả nhà bọn họ bỏ rơi cô mà đi chơi, Giang Lê Thanh đã phóng xe đi chơi, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi bị một nhóm người khiêu khích, cô thuận tay đánh một thiếu niên trong đó.
Vừa khéo, thiếu niên kia lại là cậu chủ nhỏ của gia tộc đang hợp tác làm ăn với nhà họ Giang.
Chẳng trách bọn họ không kịp tổ chức sinh nhật cho Giang Ngạn Thanh, nóng lòng chạy về nhà, hóa ra là để hỏi tội cô.
Nếu là ngày thường, Giang Lê Thanh đã sớm bật lại, nhưng cô vừa đoạt được quyền khống chế thân thể của mình, tâm trạng không tệ, cho nên nhìn cặp cha mẹ trước mắt này cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Cha nói đúng, con không nên xuất hiện trước mặt cha.” Cô gật đầu, nét mặt đồng tình: “Cho nên, cha vẫn nên ra ngoài đi thì hơn.”