[Kiểm tra tiến độ thức tỉnh của kí chủ...]

[Tiến độ thức tỉnh 1, 10... 50... 100.]

[Đang tiến hành trói buộc hệ thống.]

[Tiến độ trói buộc... 1... 2... 5... 10...]

Giọng điện tử không chút tạp chất đảo vòng vòng trong đầu, ý thức của Giang Lê Thanh cũng dần rõ ràng.

Cô ngồi một mình trước bàn đọc sách, trước mặt là quyển sách giáo khoa ngữ văn đang mở trang hai mươi chín, có vết nước đọng mờ nhạt bên trên trang sách, làm nhòe đi nét chữ màu đen.

Giang Lê Thanh nắm vào mở ra hai bàn tay đang đặt trên bàn mấy lần, mới giật mình hiểu ra.

... Cô đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể!!

Sao lại thế được?

Bất ngờ to lớn cùng kinh hỉ đan xen, vỡ òa trong lồng ngực, cô gần như bất chấp, lảo đảo chạy đến nhà tắm, nhìn vào gương.

Trên mặt gương sạch sẽ phản chiếu một khuôn mặt thiếu nữ ngây ngô.

Da dẻ đen nhẻm, rất gầy, nhìn trông không quá khỏe mạnh, ngược với màu da là mái tóc đỏ thẫm, tóc mái cắt xéo che mất một bên mắt. Kiểu tóc mốt cùng dáng người nhỏ gầy này khiến cô trông như mấy đứa lưu manh đầu đường xó chợ.

Giang Lê Thanh còn nhớ, lúc cô nổi loạn vì giận cha mẹ, đã cố tình nhuộm tóc sang mày này.

Thiếu nữ có đôi mắt đen nhánh, trong veo, là đôi mắt hạnh nhìn thoáng qua vô cùng ngoan ngoãn, không hề liên quan gì tới hai từ nổi loạn, thậm chí còn ngược lại hoàn toàn.

Ngũ quan cũng khá ổn, trông xinh xắn sáng sủa, nhưng toàn bộ những ưu điểm này đều bị cơ thể đen gầy che lấp, chỉ lộ ra vẻ quê mùa khó mà gột rửa.

Cô mở vòi nước rửa mặt, vừa hung ác nhéo bản thân một cái, xác định không phải là mơ.

Giang Lê Thanh lại về trước bàn, cầm điện thoại lên.

"Ngày 18 tháng 8 năm 2024."

Bên dưới còn có thông báo nhắc nhở.

"Giang Ngạn Thanh: Sinh nhật vui vẻ."

Đúng, không sai.

Chính là ngày này.

Cả người Giang Lê Thanh như rút cạn sức, mềm nhũn dựa vào ghế, nét mặt trông rất hoảng hốt.

Cuộc đời cô không dài, nhưng cũng không tính là dễ dàng.

Giang Lê Thanh vốn tên là Giang Chiêu Đệ, là con gái của một nhà mổ heo. Thôn làng nhỏ bé, cha mẹ nông dân cũng không tài cán gì, một lòng chỉ muốn con trai.

Năm Giang Lê Thanh năm tuổi, em trai ra đời, từ đó, trong nhà có thêm một ông cố nội.

Cha mẹ một lòng yêu thương đứa con trai út, luôn hở tí đánh chửi cô. Lúc đó cô còn nhỏ, bị đánh không kêu tiếng nào. Sau này lớn lên, học được cách chạy trốn, không còn đứng im một nơi chịu đòn. Lớn hơn chút nữa, cha mẹ đã có tuổi, Giang Lê Thanh cũng không nhường nhịn mà thử phản kháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play