Bước Đến Bên Anh

Chương 4


2 tuần


Victory-----

Lộ Nhạc Dương nhìn chữ hiện trên màn không khỏi suy ngẫm: “Lúc nãy mình đã cố vậy rồi chắc không bị nhận ra đâu, mà chắc cũng không ai để ý đến người mới làm gì.”

Trì--'không' nhận ra--Thiệu Tư vẫn đang nhìn chằm chằm vào giao diện máy.

Huấn Luyện Viên Trần tay trái cầm bình giữ nhiệt, tay phải mang theo một sấp giấy bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng mà đi đến.

Bộp

Trần Lập An cuộn sấp giấy lại gõ Trì Thiệu Tư một cái mà không có lời báo trước: “Thiệu Tư, cậu ngẩng người ra làm gì, tập trung.”

Trì Thiệu Tư bị gõ riết thành quen cũng không định đáp trả mà dùng một loạt thao tác tạo phòng rồi kéo mọi người vào.

Huấn Luyện Viên Trần lần nữa đưa tay lên, gõ anh thêm phát: “Tôi đã nói xong đâu.”

Trì--bị gõ hai lần--Thiệu Tư vẫn ngẩn ngơ trên mây.

Huấn Luyện Viên Trần nói tiếp: “Huấn Luyện Viên Lê vừa gọi thông báo với tôi, bên họ có chút việc nên trận đấu luyện hôm nay hủy.”

Vừa nghe đến hủy đấu luyện hai mắt Tưởng An liền sáng lên.

Không đấu luyện = Được nghỉ = Đi chơi = Đi ăn!!!

Càng nghĩ càng hào hứng.

Trần Lập An thấy biểu cảm của Tưởng An không khỏi bật cười: “Hôm nay cho mấy cậu nghỉ một hôm, muốn đi đâu thì đi đi, nhưng phải nhớ thân phận của mình, đừng làm những gì quá phạm vi cho phép.”

Nghe vậy ưởng An liền chợp lấy tay Sở Triết một mạch kéo ra cửa, giọng nói vọng đến tai ba vị bên trong: “Rõ thưa sếp.”

Sở Triết bị kéo đến ngơ ngác bây giờ mới kịp phản ứng lại: “Này Này, An An cậu chậm một chút, không ai giành ăn với cậu đâu.”

Tưởng An không đồng ý cách nói của Sở Triết mà đáp lại: “Tôi đâu phải sợ người khác giành ăn, mà là chạy nhanh chút lỡ sếp đổi ý thì cũng không kịp trang bị động cơ bốn bánh bắt chúng ta được.”

Huấn Luyện Viên Trần nghe thấy mở miệng giọng nói đầy vẻ ai oán: “Tôi nghe đấy nhé.”

“Tu Minh cậu cũng về nghỉ ngơi đi, riêng Thiệu Tư ở lại.”

Trình Tu Minh nghe vậy liền gật đầu, nói tạm biệt với Trì Thiệu Tư rồi nhanh chân trở về phòng.

Trong tích tắc căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn đọng lại một vài tiếng lạch cạch đứt quãng đang lướt trên bàn phím.

Huấn Luyện Viên Trần không để bầu không khí này tồn tại quá lâu mà mở lời bằng một câu nghi vấn: “Thiệu Tư, tâm trạng hôm nay của cậu không tốt lắm?”

Trì Thiệu Tư dừng lại tất cả động tác đưa mắt nhìn về phía của Huấn Luyện Viên Trần đưa ra đáp án: “Ừm, sắp tới kì mẫn cảm nên mạch suy nghĩ có chút loạn...”

Không để Trì Thiệu Tư nói tiếp Huấn Luyện Viên Trần liền cướp lời, trong lời nói mang theo vài phần ra lệnh, tránh không cho anh có cơ hội từ chối: “Cậu làm đơn đi, tôi đưa lên cấp trên phê duyệt cho cậu về nhà nghỉ ngơi.”

Trì Thiệu Tư khẽ lắc đầu: “Sắp tới phải thi đấu, không có thời gian nghỉ.”

“Từ đây tới giải đấu còn 5 tháng, kì chuyển nhượng còn chưa đến không có Mid cậu muốn thi đấu thế nào? 4v5?. Không nói nhiều, cậu cần nghỉ ngơi, với tư cách là Huấn Luyện Viên tôi có thể đơn phương đưa đơn đề nghị.”

Nói là làm Trần Lập An ở trong tầm mắt Trì Thiệu Tư soạn ra một cái đơn xin nghỉ rồi gửi lên cấp trên, báo cáo tình hình hiện tại của anh, chưa đến 10 phút đơn đã được duyệt và đã thông báo cho người nhà đến rước.

Trong khoảng thời gian đó Trì Thiệu Tư giữ im lặng không nói một lời, anh biết bên trên làm việc rất nhanh và đây cũng không còn là lần đầu tiên anh bị cưỡng ép đưa về.

Một lần lạ

Hai lần quen

Nhiều lần thành cố chấp

Hai tiếng sau kể từ khi đơn xin nghỉ được xét duyệt, người nhà anh đã đến hộ tống ông trời con này về.

Trên xe, Ba Trì không nhịn được mà nhiều lần nhìn lên kính chiếu hậu quan sát nhất cử nhất động của anh.

Đều là Alpha nên ít nhiều gì cũng có cảm giác bài xích với nhau, với lại đâu có Alpha nào chịu được một Alpha trong kỳ mẫn cảm ở gần Omega của mình, cha con thì cha con, nhưng ở gần Mẹ Trì, Ba Trì cũng biết ghen đó.

Trì Thiệu Tư cảm nhận được ánh mắt của Ba Trì rơi trên người mình không khỏi bất lực: “Ba, người cứ nhìn con như vậy làm gì. Con đâu có muốn trở về làm bóng đèn, là Huấn Luyện Viên Trần tống cổ con về mà.”

Ba Trì hừ hừ nói: “Anh còn nói? Không phải bản thân anh không biết đường về nhà thì người ta cũng đâu cần tống cổ anh đi.”

Nghe vậy môi Trì Thiệu Tư khẽ cong, anh tựa người vào ghế, đưa tay khẽ xoa tâm mi: “Ba à, người đưa con đến nhà con đi. Nếu về nhà ba mẹ sẽ bị ảnh hưởng.”

“Ừm, vậy theo lời anh đi. Anh lớn rồi tôi không quản nổi nữa.”

1 tiếng sau, xe dừng lại trước một căn Biệt Thự tầm trung, bốn phía được bọc lại bởi hàng rào trên hàng rào đấy được phủ một màu xanh sinh động của dây Cúc Tần Ấn Độ. Đi vào bên trong ta có thể thấy căn biệt thự được lấy làm điểm trung tâm chia khu đất thành bốn khu nhỏ. Mỗi một khu đều có những loại cây trồng khác nhau.

Nơi thì Hoa Hồng, Cẩm Tú Cầu, Hướng Dương. Chỗ thì Nho, Đào, quả Hồng. Khu lại Cải Bắp, Cà rốt,…

Trì Thiệu Tư nói tạm biệt Ba Trì rồi kéo vali vào bên trong. 

Bên trong căn biệt thự là một mảng tĩnh lặng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng những giọt nước rơi trên ống trúc bên cạnh cái thác nhỏ ngoài mái hiên vườn. 

Người Giúp Việc trong nhà chỉ đến dọn dẹp, chăm sóc cây vào buổi sáng nên hầu hết thời gian trong nhà sẽ chẳng có ai. 

Trì Thiệu Tư lên phòng, anh đặt vali vào một góc rồi đi đến giường chợp mắt một lúc.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play