Bước Đến Bên Anh

Chương 1


1 tháng


Ánh sáng mờ ảo khẽ lách mình xuyên qua kính nhỏ mà đi vào trong, rơi trên khuôn mặt trắng hồng của người đang yên giấc.

Khoảng không trong căn phòng ấy khá yên tĩnh, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc theo từng hồi trôi qua 

Bỗng thấy người trong chăn nhíu chặt mày, trên khuôn mặt hiện lên sự đau đớn, tuyệt vọng vốn không nên có. 

Lộ Nhạc Dương giật mình tỉnh giấc mồ hôi đầm đìa, tay cậu bấu chặt chăn trong mắt hiện lên tia hoảng loạn kinh hãi. Cậu không để tình trạng rối loạn cảm xúc đó lâu mà tự mình chấn tỉnh bản thân lại 

Ngay sau khi bình tĩnh lại cậu mới phát hiện có gì đó không đúng lắm. Tay chân lành lặng, thân thể không có lấy một vết thương 

"Chuyện quái gì vậy? Mình nhớ mình bị tai nạn, sao giờ trên người lại không có vết thương??" 

Cậu trầm mặt một lúc lâu thì mới chú ý đến một bức ảnh gia đình được treo đối diện giường ngủ. Bên trong là một cặp vợ chồng trung niên và cậu, nói đúng hơn là một người giống cậu y đúc

Lộ Nhạc Dương thẫn thờ nhìn đôi vợ chồng kia rồi lại nhìn qua cách bài trí đồ vật trong phòng. 

Không giống, đây không phải phòng của cậu

Cậu bước xuống giường mang dép trong nhà vào rồi đi đến chỗ treo tấm ảnh đó. Nhìn hai khuôn mặt của đôi vợ chồng kia cậu không kiềm được mà đưa tay lên vuốt nhẹ tấm ảnh

“Đây có vẻ không phải thế giới của mình”

Lộ Nhạc Dương nhận ra điều đó, vì ba người trong tấm ảnh nhìn kiểu gì cũng giống một gia đình. Nhưng ở thế giới của cậu, cậu làm gì có gia đình?

Cậu là một đứa trẻ được viện trưởng cô nhi viện nhặt bên đường, biết cô nhi viện khó khăn, thiếu hụt tài chính. Viện trưởng phải nuôi tất cả hơn 30 trẻ nhỏ dưới 5 tuổi, và có tổng cộng 15 trẻ chưa đến 1 tuổi

Lộ Nhạc Dương lớn hơn những đứa trẻ đó, cậu 7 tuổi rồi. Hàng ngày cậu phụ giúp các dì trong em, giặc đồ, rửa rau,... Làm những việc vừa sức với cậu, cậu hiểu chuyện đến nỗi mỗi bữa chỉ dám uống nữa chén cháo lỏng để lót dạ.

Cậu được các dì yêu thương lắm, có lúc cho cậu một phần táo, lúc lại đem đến một ít lê, nhưng cậu không ăn mà lén dấu đi đem về chia cho những bạn nhỏ khác. 

Năm cậu 15 tuổi, cô nhi viện bị phá bỏ vì nằm trong khu vực quy hoạch. Cậu bắt đầu làm nhiều công việc tay chân tự nuôi sống bản thân mình. Vì do tuổi nhỏ nên hầu hết không một ai dám nhận cậu vào làm. 

Đến một ngày nọ, Lộ Nhạc Dương ngồi bên vệ đường gặm lấy ổ bánh mì nóng hổi mà cậu vừa mua được thì bỗng có thứ gì đó giống như nước rơi trên bã vai cậu rồi lăn xuống

Cậu ngước nhìn lên thì một hạt mưa nặng trĩu vừa hay chạm đến trán cậu. 

Mưa ngày một lớn, cậu chạy vào chạm dừng xe để trú mưa. Cậu không dám ngồi trên ghế mà chỉ dám dấu mình ở một góc nhỏ co ro vì sợ bản thân sẽ làm bẩn ghế

Khi đó một bàn tay từ đâu vươn đến. Trên tay người đó là một chiếc áo bông trắng, nhìn rất ấm áp. Lộ Nhạc Dương ngước nhìn khuôn mặt người đàn ông rồi lại chuyển mắt nhìn chiếc áo bông trắng.

Người đó thấy sự do dự trong mắt cậu thì khoác áo lên vai cậu rồi mở lời "Người nhà nhóc đâu?" 

Cậu lắc lắc đầu khẽ mở miệng “Không có, em không có người nhà”

Nghe được câu trả lời, người đó không khỏi sửng sốt, bỗng cô gái bên cạnh lên tiếng "Em trai nhỏ, nhà anh chị đang thiếu một em trai. Nếu em không ngại thì có thể đi vào vị trí còn trống đó được không?" 

Sau ngày hôm đó, cuối cùng cậu cũng có người nhà. Và sau đó cậu cũng biết được anh trai hiện tại của cậu là Huấn Luyện Viên của một chiến đội. 

Do thấy được cậu có tìm lực nên người đó đã huấn luyện cậu. Cậu được anh trai huấn luyện trong hai năm, sau đó thành công ngồi vào vị trí chủ lực, năm đầu tiên giúp anh trai lấy về một cúp Á Quân, ba năm sau đó lại liên tục đoạt được cúp Quán Quân Thế Giới. 

Nhưng ngay khi đứng trên đỉnh vinh quang thì lại bị tai nạn t.ử v.o.n.g tại chỗ. Đến khi mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàng toàn xa lạ 

Đột nhiên tầm mắt Lộ Nhạc Dương mờ đi, từng đoạn kí ức của nguyên chủ cứ như một thước phim chạy qua trong đầu cậu. Cậu phải mất một khoảng thời gian mới có thể gượng ép não bộ của bản hoạt động lại bình thường 

Sau khi tiếp nhận xong hầu hết tất thảy những kí ức của nguyên chủ thì cậu mới bắt đầu thấy có điểm lạ

"Phân hóa là gì? Alpha? Omega? Beta? Kì phát tình? Kì mẫn cảm lại là thứ gì??" 

Lộ Nhạc Dương mang theo sự tò mò mà bắt đầu mở điện thoại của nguyên chủ lên tra cứu

Một lúc sau

"Hóa ra là ở đây được phân thành ba loại giới tính, đứng đầu là Alpha, tiếp đến là Beta, Omega đứng cuối cùng" Lộ Nhạc Dương vừa phổ cập kiến thức vừa không khỏi cảm thán trong lòng 

"Hình như nguyên chủ là Omega thì phải" 

Cậu lướt đến mục của Omega thì ngón tay khẽ động, hai mắt cậu sáng lên nghiêm túc đọc những dòng Baidu cung cấp 

"Ồ Omega mang thai..." 

Cậu đọc sơ qua một mục nhỏ trong đó rồi lướt qua, nhưng cậu chưa lướt được bao xa thì vội kéo trở về mục khi nãy 

“Nguyên chủ là Omega...”

What?? Mang thai?? Cậu là đàn ông, là một thẳng nam nhân đó!! 

Mang thai? Nghĩ cũng đừng nghĩ!!!

“Ha, mang thai thôi mà. Ông đây không làm được”

_______

Weeny: Ờm đây chỉ là truyện do tui tưởng tượng đựng áp đặt ra ngoài đời thực.  

Tựa game mà bé nhà chơi là 5v5 giống như Vương Giả, nhưng tui viết một phần sẽ theo suy nghĩ của mình nên sẽ có khác một tí nha. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play