Trò Chơi Của Thần

Chương 3


3 tuần


Trong cơn mê mang, tôi chợt nhớ lại những mảnh kí ức vụn vặt.

Năm ấy, tôi dắt theo em gái bước ngang một nhà thờ Tin Lành đang vang vang tiếng cầu nguyện. Em tôi dừng bước, ánh mắt em dán lên những cô bé hướng ánh nhìn về phía thần minh với lòng tin yêu vô bờ. Em nhìn vào bên trong nhà thờ hồi lâu, rồi mới cất bước đi tiếp, còn tôi thì xách đồ theo sau:

Khi ấy tôi đã hỏi em rằng: "Em đang nghĩ gì?"

Con bé không im lặng quá lâu, vừa nhảy chân sáo em vừa nói rằng: "Nghĩ về thần linh có thật hay không."

Lúc đó tôi nghĩ rằng con bé cũng như bao đứa trẻ khác, tin vào thần linh, tin vào những điều diệu kì, để không làm đứa trẻ tổn thương, tôi chỉ có thể nói với em: "Bọn họ tin rằng thần linh có thật."

Nhưng lúc nghe thấy tiếng tôi, con bé dừng bước chân, em quay lại nhìn tôi, ánh mắt của em vẫn như bao lần, sạch sẽ và trong vắt, nó không có bi thương cũng không có cảm xúc gì cả, em chỉ hỏi tôi rằng:

"Vậy thần linh ở đâu khi em cần ngài?"

Vậy thần linh ở đâu khi em cần ngài, tôi không thể trả lời em được. Tôi không tin vào thần linh, kể từ khi thế giới của tôi chỉ còn có em, tôi đã không còn tin tưởng vào họ. Con bé không tiếp tục làm khó anh trai, em rất hiểu chuyện, phát hiện tôi không đáp lại liền tự mình nhảy chân sáo chạy về phía trước.

Con bé không đòi hỏi đáp án nữa, dường như em chỉ hỏi cho thoả lòng thôi. Cuộc trò chuyện hiếm có giữa hai anh em cứ thế mà dang dở, tôi dẫn em về nhà rồi lại lao vào quay cuồng với công việc. Tăng ca, tăng ca rồi lại tăng ca, vì học phí cho em, vì sinh hoạt phí hằng ngày, vì mong ước em có một tương lai tốt đẹp hơn tôi...

Giật mình tỉnh giấc, đầu tôi ong ong lên từng hồi, mất một lúc lâu tầm mắt tôi mới điều tiết lại xong. Không phải cái ổ chó quen thuộc của mình với trần nhà trắng xám, tôi tỉnh lại ở một nơi xa lạ, phủ trên người một tấm vải thô và nằm trên mặt đất.

Chống người dậy tôi phát hiện ra tay mình đã bị trói lại, dây thừng thắt nút chết không thể mở được, nhìn quanh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ xây bằng đá và cánh cửa ra vào thì bị khoá lại.

Không có vũ khí, quần áo trên người cũng không thấy đâu, tôi chỉ đành quấn tấm vải thô quanh người rồi ngồi vô góc phòng suy nghĩ. 

Sau khi rơi xuống lối vào điện thần tôi đã sớm hôn mê bất tỉnh, vì vậy mọi chuyện xảy ra sau đó tôi đều không hay không biết. Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, bị lột đồ và bị bắt nhốt, tình hình của tôi không tốt đẹp gì cho cam, nhưng ít nhất có thể xác định đối phương không giết tôi ngay. Điều đáng lo ngại là không biết con bé Kiều và người áo đen kia đã đi đâu.

Nếu cả hai đều bị bắt thì không nói, với thực lực của người áo đen sẽ sớm thoát được, còn bé Kiều rất ngoan nếu không trốn được thì sẽ ngoan ngoãn bị bắt, ít nhất sẽ không bị đánh đập.

Nếu bị tách ra quá xa mới lớn chuyện, tôi có thể tránh thoát người áo đen nhưng cũng sẽ lạc mất Kiều, chẳng thà ngay từ đầu con bé cứ trốn trong hốc đá, tôi có rơi vào không gian thì cũng coi như hết duyên hết nợ. Tuy nhiên con bé đã bất chấp nguy hiểm chạy đến chỗ Polybolos để bắn phát tên cứu tôi, tôi không thể bỏ mặc con bé được.

Tôi có thể là một thằng khốn làm tất cả vì tiền, cũng có thể vì để sống mà giết người. Nhưng tôi vẫn có điểm giới hạn của mình, trẻ em chúng vô tội, chúng không hiểu thế giới này, chúng bị động bị tổn thương bởi nơi chúng đã đến. Tôi đã từng là một đứa trẻ và tôi còn có một đứa em gái, đó là duy nhất, là tất cả của cuộc đời tôi. Ở nơi xa lạ đầy chết chóc này, Văn Kiều giống như là sợi dây nhắc nhở tôi rằng, tôi không thể gục ngã, tôi còn đứa em nhỏ đang chờ tôi ở nhà. 

Trong lúc tôi ngẩng ngơ, từ bên ngoài có tiếng mở cửa và âm thanh của thứ ngôn ngữ tôi không hiểu, tôi nhìn về phía cửa, một gã đàn ông trông giống tay buôn đang nhe cái hàm răng đều như bắp ra cười, gã khom người cung kính chỉ về phía tôi nói gì đó:

[Thưa tư tế, kẻ đó đang ở đây.]

Bên cạnh con buôn là một người mặc áo choàng trắng dài, mắt màu vàng nhạt và tóc màu nâu sẫm, hắn ta nhìn về phía tôi, ánh mắt lia nhanh từ trên xuống dưới khiến tôi khó chịu, giống như máy quét đang kiểm hàng vậy.

[Đây là thứ ngươi nói là vớt ra từ hồ tế lễ?]

[Đúng vậy, đúng vậy sau đêm tế lễ, tôi ngủ lại bên hồ, sáng tỉnh lại, liền thấy hắn ta nằm bên bờ hồ. Quần áo trên người hắn chính là thứ ban nãy tôi đưa cho ngài xem.]

[Ngài có muốn tự tay kiểm tra không?]

[Không cần, mở cửa]

Tôi nhìn tên áo trắng rút ra một túi vải trắng, nghe tiếng leng keng chắc là túi đựng tiền. Con buôn cầm túi tiền đếm đếm, đếm xong liền giấu túi tiền vào ngực áo rồi cười hà hà lấy lòng với người kia, gã mở cửa phòng của tôi ra.

Tôi nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì nói chuyện một hồi dù không hiểu chữ nào những cũng đoán ra sơ sơ, gã con buôn có lẽ đã xem tôi như một món hàng để rao bán, và người áo trắng đến để mua tôi.

Không ngờ có ngày tôi lại bị đem ra rao bán theo cách này, lần đầu bị bán nên hơi bỡ ngỡ, tôi giương mắt nhìn vị khách hàng kia ngồi xuống trước mặt mình.

[Mái tóc đen như gỗ mun và đôi mắt sâu thẳm của trời đêm cùng một cơ thể không vết xướt, không món quà dành tặng cho ngài tốt hơn thế.]

Hắn ta lẩm bẩm thứ gì đó và đưa tay nâng mặt tôi lên ngắm nghía, cơ thể tôi lúc này vẫn còn đang mất sức, và việc ngoan ngoãn lúc này sẽ đỡ hơn phản kháng trong vô vọng. Nên tôi đạp cái tôi xuống, tự biến mình thành con mồi vô tội.

Tôi am hiểu tâm lý con người, cũng biết lợi dụng vẻ bề ngoài của bản thân, tất cả những kẻ sa lưới trước kia, đều khen ánh mắt của tôi đẹp. Đường nét gương mặt của tôi không mềm mại như con gái, nhưng nó cũng không quá sắc bén, tổng quan gương mặt tôi rất hài hoà, và quan trọng nhất là đôi mắt hoa đào di truyền từ mẹ.

Tôi chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác nhìn kẻ đang ngắm nghía. Tôi cảm nhận được nhịp hô hấp của hắn đã thay đổi một chút.

[Ngài nhất định sẽ yêu thích ngươi, chú cừu ngoan ngoãn.]

Tôi hoàn thành tốt vai diễn của mình nhẫn nhịn cảm giác muốn gạt phăng cánh tay hết sờ mặt đến vuốt tóc mình ra, một đường đi không phản kháng bị dắt ra ngoài cũng chỉ hơi rụt người lại, quan trọng nhất vấn đề ngôn ngữ vẫn là thứ cần giải quyết, vì tôi không thể tiếp nhận thêm thông tin để biết đường xoay sở.

Tôi theo chân gã áo trắng rời khỏi nơi giống cái trại tập trung này, lúc đi qua một phòng nhỏ, thì phát hiện tên áo đen ban nãy đang ôm bé Kiều gật nhẹ đầu với tôi. Xác định được con bé an toàn, tôi yên tâm hơn phân nửa. Đi ra khỏi căn nhà lúc này tôi nhìn ánh chiều tà đỏ chói phía xa, lòng âm thầm suy đoán rốt cuộc thời gian đã trôi bao lâu rồi.

Đột nhiên bị đưa đến một nơi xa lạ, có được năng lực tiên tri kì quái, chạy trốn, giết chóc, bất tỉnh và bị đem bán. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi đã trải qua quá nhiều biến cố, nếu đây chỉ là một giaca mơ vô nghĩa, tôi ước mình có thể tỉnh lại, cười trừ và tiếp tục đi làm kiếm tiền nuôi em gái. Hoặc có thể tôi sẽ đem giấc mơ này như một câu chuyện phiêu lưu kì quái để kể cho em nghe.

Nhưng đáng tiếc, nó là thực tại mà tôi đang quay cuồng, trước khi trở thành nô lệ của đồng tiền như hiện tại, tôi cũng từng là một người yêu thích thuyết đa vũ trụ cùng các dòng thời gian. Dựa vào vốn tri thức của mình, tôi đặt ra một giả thuyết rằng, tôi và tất cả những người ở bãi chiến trường kia đều đã lạc vào dòng thời gian khác theo cách này hoặc cách khác. 

Nói theo cách của các trang tiểu thuyết thì chính là xuyên không rồi, một khái niệm quen thuộc nghe có vẻ rất tuyệt vời. Tuy nhiên xuyên không thực sự là một trò đùa không vui, ngôn ngữ cổ và ngôn ngữ hiện đại khác biệt, cổ nhân có tư tưởng khác biệt, nhận định khác biệt. Kẻ xuyên không không đủ thông minh chỉ có bị thể bị xem như dị loại hoặc tên điên mà giết. Tôi không được phép ỷ vào tri thức hay ảo tưởng bản thân người hiện đại vượt bậc hơn mà coi thường bọn họ.

Dẫu là thế nhưng tôi sẽ không gọi cái nơi bọn tôi bị nhét vào ban đầu là một thế giới hoàn chỉnh, xuyên không sẽ đưa nạn nhân đến một thế giới hoàn chỉnh, hoặc ít nhất là bán hoàn chỉnh của một dòng thời gian. Còn cái nơi xảy ra thảm sát kia, tôi cảm thấy nó giống với thế giới bong bóng của thuyết "Bong bóng lượng tử" mà John Wheeler đưa ra vào năm 1955.

Cái giả thuyết nhận định rằng không và thời gian có thể không cấu tạo giống như quan điểm mà con người mặc định từ hàng trăm ngàn năm trước công nguyên.

Nhà vật lý học đó cho rằng không - thời gian, ở mức độ lượng tử, được tạo thành từ vô số bong bóng nhỏ liên tục thay đổi. Và những bong bóng này là những vũ trụ thu nhỏ được hình thành từ vụ nổ lớn cho đến khi bị hủy diệt bằng nhiệt lượng, trong một khoảng thời gian mà con người chúng ta chưa biết đến được.

Tương tự với thuyết khi năng lượng bị nén ở khoảng thời gian nhỏ nhất sẽ là mức năng lượng lớn nhất, năng lượng hủy diệt các vũ trụ nhỏ xuất hiện ở khoảng thời gian cực nhỏ sau đó lại tái tạo vô số vũ trụ trong cùng khoảng thời gian đó.

Nơi tôi đặt chân đến sau khi vượt qua hẻm tối chính là lỗ hổng do xung đột năng lượng của các vụ nổ gây ra, nó đưa tôi đến thế giới bong bóng, nơi xuất hiện ở khoảng thời gian mà con người không nhận thức được. 

Vì vậy thế giới đó là một mảnh xám xịt rộng lớn, không có kiến trúc cũng chẳng có dấu vết của sự tồn tại ngoài những cái gì mà trò chơi đã xếp vào. 

Xuất phát từ "tôi" của tương lai, tôi cho rằng "tôi" đó cũng lợi dụng xung đột năng lượng để truyền tải thông tin đến cho tôi. Vì vậy "tôi" mới nói đây là trò chơi của Người, khác với suy nghĩ về thần linh của tôi ban đầu, hoặc dựa vào tính chất bắc cầu có thể gọi bọn họ, những người đang thao túng các dòng thời gian để tạo ra trò chơi này, chính là thần linh.

Nếu giả thuyết của tôi là đúng, thì có lẽ cho dù tôi chết già trong nơi này đi chăng nữa, thì với em gái tôi chỉ biến mất trong thoáng chốc. Hoặc nếu tôi có thể thoát khỏi nơi này, em gái sẽ lần nữa đón tôi về mà không hay biết tôi đã trải qua những gì.

Còn nếu ngược lại, chờ đến khi tôi trở về, em gái đã chết già, hoặc thời đại của em không còn tồn tại nữa, tôi thực sự không dám nghĩ tới mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.

Đi bộ chưa bao xa thì áo trắng dừng trước một cỗ xe ngựa, tôi bị đẩy lên xe ngựa, bịt mắt lại và đưa đi. Xe ngựa là một phương tiện di chuyển đắt đỏ ở thời đại này, không phải si cũng đủ tiền để chi trả cho những con ngựa. Không dùng sức kéo của nô lệ mà lại dùng ngựa, thân phận của người mua tôi dường như cũng chẳng đơn giản gì cho cam.

Lắc lư gần cả tiếng trên xe ngựa cuối cùng tôi cũng được đưa xuống, nhìn thức cột Doric quen thuộc tôi xém không nhịn được mà rủa mẹ cuộc đời.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đi một vòng lớn như thế kết quả lại bị đưa về nơi bắt đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play