Nguyễn Dao bị kinh hãi tại chỗ.

Trong lòng Nguyễn Dao dâng lên từng cơn tiếc thay.

Nguyễn Dao nhíu mày.

Dáng người hấp dẫn như vậy, cái mông vểnh lên như vậy, thế mà lại không lên được?

Thật là quá đáng tiếc.

Sau khi nói xong, ánh mắt của Nguyễn Thanh Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, lúc này nhìn thấy cô nhíu mày, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Cô ta nói như vậy là vì cô ta nghi ngờ trước đó Nguyễn Dao đã nhìn thấy Tần Lãng ở nhà hàng Quốc Doanh, cô ta lo lắng chuyện bọn họ đổi đối tượng kết hôn sẽ bị phát hiện.

Một khi bị phát hiện, lúc đó bọn họ trở thành mục tiêu công kích của mọi người thì không nói, chỉ sợ là Tần gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Hơn nữa, giống như suy nghĩ trước đó, cô ta không muốn để Nguyễn Dao gả đến Tần gia, cô ta không cho phép Nguyễn Dao được gả đến nơi tốt hơn mình.

Vì vậy, để ngăn chặn hậu hoạ, cô ta đã bịa ra chuyện Tần Lãng không lên được.

Lúc này nhìn thấy bộ dạng khó tin của Nguyễn Dao, cô ta vội vàng bổ sung: "Chị không cần phải nghi ngờ, đối tượng xem mắt của tôi thật sự không lên được, hơn nữa anh ta còn thích đùa giỡn lưu manh, chị sẽ không muốn biết anh ta đã làm gì với tôi đâu…"

Còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Dao ngắt lời: "Chị đây thực sự không muốn biết."

Nguyễn Thanh Thanh bị nghẹn một chút: "…"

Nguyễn Dao liếc xéo cô ta một cái: "Hơn nữa, cho dù anh ta có không lên được thì chị cũng không tin anh ta sẽ đùa giỡn lưu manh với em, anh ta cũng không bị mù."

"..."

Có cảm giác bị xem thường.

Một hơi của Nguyễn Thanh Thanh bị chặn lại ở ngực, không lên được cũng không xuống được, suýt chút nữa thì chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Nguyễn Dao không quan tâm đến sự tức giận của cô ta, cũng không thèm để ý chuyện đối tượng xem mắt của cô ta không lên được.

Đến mức cô không hề nghi ngờ Nguyễn Thanh Thanh nói dối. Bởi vì với tính cách của Nguyễn Thanh Thanh và Vương Phân, nếu người kia không có vấn đề lớn như vậy, bọn họ sẽ dễ dàng buông tay thế sao?

Cho nên, hẳn là Vương Phân đã nghe ngóng được tin tức gì đó từ người khác, lúc này bọn họ mới không thể không từ bỏ đối tượng xem mắt tốt như thế.

Nguyễn Thanh Thanh nuốt cục tức xuống, kéo đề tài trở lại nói: "Bây giờ chị có thể nói cho tôi biết người đàn ông vừa rồi là ai rồi đúng không, sao chị lại quen biết nhân vật như vậy?"

Nguyễn Dao thờ ơ: "Cái này nói ra thì rất dài, nói đơn giản là sau khi chị rời khỏi nhà hàng Quốc Doanh thì nhặt được một trăm nguyên ở trên đường, chị giao tiền cho cục công an, đồng chí Hồ Loạn Châu vừa rồi chở chị về chính là người bị mất đồ."

Lấy cớ và tên qua loa có lệ như thế, Nguyễn Thanh Thanh có thể tin được sao?

Nguyễn Thanh Thanh không những tin mà còn cảm thấy tiếc nuối trong lòng.

Nếu biết trước thì vừa nãy cô ta cũng đi lang lang bên ngoài, nói không chừng người nhặt được tiền sẽ là cô ta.

Nếu vậy, cô ta và đồng chí "Hồ Loạn Châu" có lẽ đã có thể vì chuyện này mà có được một mối tình đẹp.

Thật là đáng tiếc.

Nguyễn Thanh Thanh đối mặt với khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Dao, trong lòng ghen tị: "Đồng chí Hồ đã có đối tượng chưa? Chẳng lẽ anh ấy… thích chị hả?"

Nguyễn Dao cảm thấy bị xúc phạm: "Em đừng có làm hỏng thanh danh của chị và đồng chí Hồ, đồng chí Hồ có thể còn ít tuổi hơn chị đấy."

Nguyễn Thanh Thanh lập tức vui mừng: "Đồng chí Hồ thật sự ít tuổi hơn chị sao?"

Mặc dù nữ đại tam bão kim chuyên *, nhưng đàn ông bình thường sẽ không muốn kết hôn với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.

*lấy một người vợ hơn mình 3 tuổi chẳng khác nào ôm 3 viên gạch vàng.

Phụ nữ lớn tuổi = Nguyễn Dao.

Đôi mày thanh tú của Nguyễn Dao nhướng lên: "Đồng chí Hồ có trẻ hơn chị hay không thì liên quan gì đến em? Em vui mừng như thế làm gì?"

Sắc mặt của Nguyễn Thanh Thanh lúc đen lúc đỏ, vặn người hai cái: "Chị, em thấy em và đồng chí Hồ rất hợp nhau, hay là chị vẽ một đường giúp bọn em đi."

Bình thường không có việc gì thì gọi là hồ ly tinh, bây giờ có việc cần nhờ vả người khác thì lập tức gọi chị.

Trong lòng Nguyễn Dao cười lạnh: "Muốn chị mai mối giúp em sao? Được, vậy em trả lại công việc cho chị."

Nguyễn Thanh Thanh trừng mắt như mắt ếch: "Chị nằm mơ đi, công việc là của tôi!"

Nguyễn Dao cười cười: "À, vậy thì cũng đừng nghĩ đến chuyện chị sẽ mai mối cho em."

Nguyễn Thanh Thanh tức giận đến nghiến răng: "Chị không sợ tôi nói cho ba mẹ à?"

Nguyễn Dao nhún vai, bộ dáng heo chết không sợ nước sôi: "Ờ, chị thật sự không sợ."

Nguyễn Thanh Thanh: "…"

A a a, tức quá!

Nguyễn Thanh Thanh tức giận một hồi lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Tôi cho chị 50 nguyên coi như bồi thường, nhưng chuyện công việc thì chị đừng có nghĩ tới nữa."

Đồng chí Hồ có điều kiện tốt như thế, còn cô ta chỉ mới tốt nghiệp trung học, nếu cô ta còn không có công việc thì sợ rằng ba mẹ của anh ấy sẽ không đồng ý cho họ ở bên nhau.

Nguyễn Dao giơ ra hai ngón tay: "Hai trăm."

"Hai trăm nguyên!" Nguyễn Thanh Thanh thét chói tai, "Chị thừa dịp cháy nhà hôi của đấy à, hơn nữa tôi làm gì có nhiều tiền như thế?"

Mười nguyên vừa nãy là mẹ bảo cô ta đi mua sữa mạch nha để bồi bổ thân thể cho em trai Kim Bảo, bây giờ cô ta còn không biết phải giải thích với mẹ như thế nào.

Nguyễn Dao buông tay: "Đó là chuyện của em, hai trăm nguyên, một xu cũng không được thiếu, chị còn muốn phiếu mua vải và lương thực nữa."

Nói xong cô đi thẳng vào đại viện của nhà, để lại Nguyễn Thanh Thanh một mình ở đó giương mắt nhìn.

Nguyễn Thanh Thanh gần như trừng rớt mắt ra, cô ta cứ luôn cảm thấy từ sau khi bị bệnh nặng, tính cách của Nguyễn Dao trở nên không giống lúc trước.

Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, cho rằng do Nguyễn Dao bị dồn ép quá nên mới cắn người.

Một lát sau, ánh mắt của cô ta đột nhiên sáng lên, xoay người chạy như điên.

Lúc Nguyễn Dao gặp lại Nguyễn Thanh Thanh, bên ngoài trời đã tối hẳn.

Nguyễn Thanh Thanh lén lút trở về từ bên ngoài, sau khi vào thì đóng cửa phòng lại.

Sau đó cô ta lấy một đống tiền và phiếu từ trong túi ra: "Tất cả những gì chị muốn đều ở đây, nhưng đừng quên những gì chị đã hứa với tôi."

Nguyễn Dao cầm tiền đếm, khóe miệng cong lên: "Không quên đâu, nhưng nhiều tiền và phiếu như vậy, em lấy từ đâu ra?"

Nhìn dáng vẻ của cô ta, hẳn là không phải lấy tiền từ Vương Phân.

Vẻ mặt Nguyễn Thanh Thanh đắc ý: "Sơn nhân tự có diệu kế, cái này chị không cần quan tâm."

Đương nhiên Nguyễn Dao không quan tâm, chỉ cần tiền và phiếu đến đúng hạn là được rồi √

Ngày hôm sau thức dậy, Nguyễn Dao dựa theo thời gian làm việc trước đó, thay quần áo lao động chuẩn bị đi ra ngoài.

Vương Phân tưởng rằng cô đi đến công xưởng làm việc, lại dặn dò lần nữa: "Đừng quên, nhớ thúc giục chủ tịch công đoàn của cô về chuyện công việc."

Nguyễn Dao đáp một tiếng, ra ngoài nhưng đi tới cung tiêu xã, sau đó mới đi tới văn phòng thanh niên tri thức.

Nhân viên văn phòng thanh niên tri thức nhìn thấy cô tới cũng rất vui vẻ: "Đồng chí Nguyễn, cô tới rồi."

Nguyễn Dao đưa điểm tâm đậu xanh mua từ cung tiêu xã lên: "Đây là tôi mua ở trên đường, mọi người lấy ăn đi."

Chủ nhiệm Lý nhíu mày: "Như vậy sao được? Cô cầm về đi, làm cán bộ sao có thể lấy một đồng nào của nhân dân được?"

Vả mặt của Nguyễn Dao đầy sùng bái: "Sau này tôi cũng phải trở thành người toàn tâm toàn ý vì nhân dân như chủ nhiệm Lý. Nhưng mà đây là tôi cố ý mua để cảm ơn mọi người, đợi lát nữa còn phải phiền đồng chí thanh niên tri thức đưa tôi đi công xưởng khác mua đồ nữa đấy."

Đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của Nguyễn Dao, trong lòng chủ nhiệm Lý vô cùng hưởng thụ: "Vậy thế này đi, cô mang theo đến công xưởng, để đồ lại cho các đồng chí công nhân."

"Được rồi, vậy tôi sẽ nghe chủ nhiệm Lý." Nói xong cô lấy ra quyển sổ tay từ trong túi xách quân đội cũ nát, xấu hổ cười, "Nhờ có chủ nhiệm Lý và mọi người giúp đỡ, tôi mới có thể làm thanh niên tri thức đi biên giới như nguyện vọng báo đáp tổ quốc, tôi muốn ghi lại tên của mọi người, thỉnh thoảng lật ra xem chút.

Đồng chí thật có lương tâm.

Đã yêu nước lại còn biết ơn báo đáp người khác, ai mà không thích chứ?

Mọi người không từ chối, nhao nhao viết tên của mình và địa chỉ nhà lên.

Những năm này, người có công việc trong thường sống trong đại viện gia đình, từ thông tin liên lạc của họ có thể biết được đại khái tình hình gia đình của họ.

Đây đều là mạng lưới giao thiệp, có lẽ một ngày nào đó có thể dùng tới.

EQ cao: Trích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo(*), tôi muốn khắc ghi ân tình của mọi người mãi mãi.

*Một chút ân huệ cũng nên được đền đáp.

EQ thấp: Những người có địa vị xã hội, tới đây, tất cả hãy để lại thông tin liên lạc nào.

Sau khi hoàn tất thông tin liên lạc, Nguyễn Dao cùng với Tiểu Vương và tài xế Tiểu Mạnh đến công xưởng mua đồ.

Các công xưởng đều sẽ có sản phẩm bị lỗi, mặc dù có lỗi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Đây đều là những công xưởng mà thân thích của nhân viên văn phòng thanh niên tri thức làm việc, vì vậy Nguyễn Dao rất dễ dàng nhận được mức giá ưu đãi nhất.

Tối hôm qua cô đã kiểm tra qua quần áo của mình, cơ bản đều vừa cũ vừa rách.

Đặc biệt là quần áo mùa đông, không thể giữ ấm được.

Nguyễn Dao chưa bao giờ để bản thân phải chịu khổ, bây giờ có cái tiện lợi như vậy, cô thỏa thích mua mua mua.

Áo khoác bông, áo bông và quần bông mỗi thứ mua ba chiếc, tất dày mua nửa tá.

Mũ bông và giày bông cũng không thể thiếu được, và cả những thứ khác như áo đơn và đồ lót để thay đổi.

Người trong công xưởng thấy cô chịu chi như vậy, không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Nhìn thấy mọi người ngạc nhiên, không cần Nguyễn Dao ra mặt, Tiểu Vương và Tiểu Mạnh đã chủ động kể chuyện cô bị gia đình "áp bức" như thế nào, chuyện cô yêu nước ra sao cho mọi người biết.

Mọi người nghe vậy thì đều dùng ánh mắt đồng tình lại bội phục nhìn Nguyễn Dao.

Mỗi lần như vậy, Nguyễn Dao đều đỏ mắt cắn môi không lên tiếng.

Tôi rất tủi thân.

Tôi vẫn còn giả bộ.

Mọi người thấy cô như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm đau lòng cho cô, miễn phiếu mua vải cho cô tại chỗ.

Sau khi mua đồ đạc xong, Nguyễn Dao cũng không có ý định khiêng về nhà, cô hỏi có thể tạm thời đặt ở văn phòng thanh niên tri thức hay không.

Tiểu Vương không hề suy nghĩ lập tức đồng ý, Tiểu Mạnh cũng chủ động đề nghị giúp cô đem đến ga xe lửa vào ngày xuất phát.

Nguyễn Dao vô cùng biết ơn.

Mua đồ mất hơn nửa ngày, Nguyễn Dao vốn định mời Tiểu Vương và Tiểu Mạnh đến nhà hàng Quốc Doanh ăn một bữa.

Nhưng hai người họ làm sao có thể để cô trả tiền, vội vàng thanh toán hóa đơn.

Những người trong thời đại này thực sự rất mộc mạc.

Trong lòng Nguyễn Dao thầm thề, ân tình này sau này cô sẽ trả lại.

Sau khi tách khỏi Tiểu Vương và Tiểu Mạnh, cô lại đi đến cửa hàng bách hóa để mua vài vật dụng nhỏ rồi đi dạo cho đến khi trời tối mới về nhà.

Bước vào cửa phòng, Vương Phân lại hỏi về chuyện công việc.

Nguyễn Dao mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói: "Chủ tịch công đoàn nói để ngày mốt đi làm thủ tục và bàn giao công việc."

Trước đó Vương Phân lo lắng cô sẽ bằng mặt không bằng lòng với mình, bây giờ nghe cô nói như vậy, sắc mặt cũng buông lỏng nói: "Ngày mốt cô dẫn Thanh Thanh tới công xưởng, nghiêm túc dạy việc cho nó một lần."

Nguyễn Thanh Thanh cười rạng rỡ.

Công việc tới tay, có nghĩa là cô ta sẽ sớm được gặp đồng chí "Hồ Loạn Châu".

Cả nhà cũng mang vẻ đấy là chuyện đương nhiên, không một ai cảm thấy có lỗi với Nguyễn Dao.

Như thể cô nên vô tư dâng hiến như vậy.

Đột nhiên, Nguyễn Bảo Vinh buông đôi đũa trong tay xuống nói: "Nếu con không có việc làm, vậy thì lập gia đình sớm đi, gả cho người tốt cũng có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút."

"Cháu trai của chủ nhiệm Hoàng, Hoàng Đại Chí, con cũng biết rồi, cậu ta lớn hơn con ba tuổi. Chờ làm thủ tục xong, con nhanh chóng đi ra mắt người nhà Vương gia đi, nếu bọn họ để ý con thì con mau chóng gả qua đó."

Nguyễn Thanh Thanh líu lưỡi: "Cha, cháu trai của chủ nhiệm Hoàng không phải là kẻ ngốc sao?"

Nguyễn Bảo Vinh nghiêm mặt: "Con không được nói mấy lời kiểu vậy bên ngoài, nếu truyền đến tai của chủ nhiệm Hoàng, để xem ta chỉnh đốn con như thế nào."

Vương Phân cũng khiển trách: "Cha con nói đúng, đứa bé Đại Chí kia chẳng qua chỉ là hơi ngây thơ, hơn nữa đàn ông cho dù là ngốc đi nữa thì cũng mạnh hơn phụ nữ."

Bà vốn định để Nguyễn Dao gả cho Đàm Đại Quân, nơi làm việc của Đại Quân ở ngoại ô, sau này nếu chuyện bên Tần gia bại lộ thì cô cũng không ầm ĩ nổi.

Ai ngờ Đàm Đại Quân không coi trọng cô, thật là vô dụng.

Nguyễn Thanh Thanh bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dao một cái, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Nguyễn Kim Bảo đang bận rộn ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Hoàng Đại Chí chính là kẻ ngốc, anh ta luôn cười ngây ngô, nói chuyện thì chảy nước miếng, em còn thấy anh ta nghịch phân ở cửa đại viện."

Vương Phân "…"

Nguyễn Bảo Vinh: "…"

Nguyễn Thanh Thanh: "…"

Nguyễn Dao buồn nôn đến mức bật cười.

Hổ dữ không ăn thịt con, đây là cha mẹ mà còn không bằng súc sinh, tôi khinh!

Cô vốn không muốn dạy dỗ hai cha mẹ rác rưởi Nguyễn gia, dù sao dạy dỗ bọn họ sẽ bẩn tay cô.

Nhưng bây giờ là họ ép cô.

Hơn nữa tiếp theo là thập kỷ hỗn loạn đó, nếu không giải quyết đám tiểu quái này, có lẽ họ sẽ còn gây rắc rối cho cô.

Nguyễn Dao nhịn sự ghê tởm xuống, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Lời vừa nói ra, cả gia đình đồng loạt khiếp sợ.

Bọn họ không cảm thấy Nguyễn Dao dám phản kháng, nhưng khóc sướt mướt là không thể tránh khỏi, tóm lại là không nên bình tĩnh như vậy.

Nguyễn Dao không để ý tới phản ứng của mọi người, trực tiếp trở về phòng.

Nhìn bóng lưng Nguyễn Dao, không hiểu sao trong lòng Nguyễn Bảo Vinh lại dâng lên một cảm giác bất an.

Bất an là đúng rồi.

Bởi vì Nguyễn Dao muốn làm lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play