Không có ác mộng, mộng xuân thì có một cái.
Ôn Bảo Châu thả khung ảnh trong tay xuống, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi giáo sư Cố, chưa có sự đồng ý của bà đã đụng vào đồ đạc trong phòng.”
Giáo sư Cố nhìn về phía khung ảnh trên bàn, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ bi thương: “Không sao, ảnh chụp là để cho người ta xem mà.”
Ôn Bảo Châu chớp chớp mắt: “Người trong khung ảnh này hẳn là đồng chí Tần khi còn bé và mẹ của anh ấy ạ, mẹ của đồng chí Tần thật là đẹp.”
Cô ấy cho rằng Nguyễn Dao đã rất xinh đẹp rồi, không ngờ nữ đồng chí trong khung ảnh này cũng vô cùng đẹp, nét đẹp của hai người không giống nhau, nhưng đều khiến cho người ta rất thích.
Giáo sư Cố đi qua, cầm khung ảnh, lấy tay lau kính: “Ừ, đây là cháu ba và mẹ của nó.”
Cô con gái đáng thương của bà, còn trẻ như vậy đã mất, khiến bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, loại đau đớn này trải qua một lần là đủ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT