Tần Lãng xoay người sang chỗ khác.
Cửa số ở cuối hành lang được mở ra, ánh nắng vàng óng chiếu vào, tro bụi bay lượn dưới ánh mặt trời.
Hành lang không một bóng người.
Chẳng lẽ tiếng huýt sáo vừa rồi là do anh nghe lầm sao?
Gương mặt anh tuấn của Tần Lãng lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhưng không đợi anh kịp hiểu ra, ở phía bên trong gian phòng, Nguyễn Thanh Thanh giống như đang sợ hãi điều gì đó, cô ta vội vàng la lên một tiếng: "Anh là Tần, đồng chí Tần đúng không? Tôi là đồng chí Nguyễn, là hôn thê… của anh đây."
Khi ba chữ cuối cuối cùng được nói ra, tay cô ta nắm lấy góc áo uốn éo hai lần, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khởi.
Trước khi tới đây cô ta chỉ biết gia thế của đối phương ưu tú như thế nào, ông nội là ủy viên chính trị, còn cha thì là cục trưởng cục Thủy Lợi, bác là chủ nhiệm Đoàn công tác Văn hóa - Văn nghệ, cả gia đình đều là công nhân viên chức.
Chỉ có điều cô ta không biết rằng, bản thân đồng chí Tần cũng ưu tú như vậy.
Nhìn từ cái mũi, ánh mắt này, đôi môi mỏng này, cả người từ trên xuống dưới, cô ta không tìm được điểm nào không hấp dẫn.
Chắc chắn đây chính là người đàn ông tốt nhất mà cô ta từng gặp trên đời này, cô ta nhất định phải gả cho anh!
Hôn thê sao?
Tần Lãng đối mặt với khuôn mặt trắng bệch như ma trơi của cô ta, đôi mắt hình cánh đào của anh có vẻ hơi xoi mói: "Xin chào đồng chí Nguyễn."
Bắt gặp đôi mắt hoa đào khiến hồn bay phách lạc kia, Nguyễn Thanh Thanh cảm thấy như cả người mình không còn sức lực, thiếu chút nữa yếu ớt mà gục ngã.
**
Ở gian cuối cùng.
Nguyễn Dao chậm rãi cầm tách trà lên uống một ngụm, đồng thời cũng thở dài trong lòng một tiếng.
Không ngờ vận may của Nguyễn Thanh Thanh lại tốt đến như vậy, đến mức xem mắt mà có thể gặp được một đối tượng tiên phẩm như này.
Mà dáng người của người đàn ông kia thực sự rất gợi cảm.
Đặc biệt là cặp mông vểnh kia, khiến cho người khác chỉ muốn đánh lên thử xem có cảm giác như nào.
Tính ra thì trước khi xuyên thư, cô đã nuôi mộng tưởng trở thành một phú bà sung sướng, chỉ tiếc rằng cô còn chưa kịp thực hiện giấc mộng đó đã bị một xe tải lớn đâm phải.
Vừa rồi cô nhất thời kích động quá… thiếu chút nữa đã đắc tội với nữ côn đồ.
Cũng may cô nhanh chóng trốn thoát.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân, Nguyễn Dao ngẩng đầu lên nhìn, mắt suýt nữa thì mù.
Một người đàn ông thấp bé xuất hiện ngoài cửa, mặt bóng dầu, cộng thêm chiếc mũi đỏ đỏ.
Diện mạo lúc này thật xứng với bốn chữ "Dưa vẹo táo nứt."
*ý chỉ ngoại hình cực kì xấu xí
Khi Đàm Đại Quân nhìn thấy Nguyễn Dao, ánh mắt hắn sáng lên: "Cô chính là đồng chí Nguyễn sao?"
Nguyễn Dao đưa mắt nhìn mặt hắn, sau đó lại dời đi nhìn xuống đất: "Đúng, anh là đồng chí Tần sao, vào đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Đàm Đại Quân thấy cô thẹn thùng nhìn xuống dưới đất, lại còn vội vàng mời mình vào trò chuyện, nghĩ rằng nhất định cô đã bị hình tượng hiên ngang của mình hấp dẫn, lập tức khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười đầy tự tin.
"Nếu đồng chí Nguyễn cảm thấy vừa lòng về tôi như vậy, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, cha mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay vất vả nuôi lớn anh em chúng tôi. Giờ bọn họ cũng già rồi, tôi muốn tìm một người vợ hiền lành để phụng dưỡng cha mẹ tôi "
"Hơn nữa, là con trai cả trong gia đình, tôi có nghĩa vụ chăm sóc các em của mình thật tốt, cho nên sau này chúng ta kết hôn. Cô là dâu trưởng, cũng sẽ phải chăm sóc các em của tôi thật tốt. Yêu cầu của tôi cũng không có nhiều, hiền lành, biết điều, biết chăm sóc người khác, đồng chí Nguyễn, cô có thể làm được đúng không?"
Hay thật.
Suýt chút nữa Nguyễn Dao đã nở một nụ cười ghê tởm.
Tầm thường mà lại quá tự tin, cái tên nhỏ bé này quả là một sinh vật vô cùng kỳ lạ.
Nguyễn Dao ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kính trọng nhìn về phía đối phương: "Đồng chí Tần quả thật là một người đàn ông hiếu thảo và có trách nhiệm. Ở điểm này chúng ta thực sự vô tình trùng hợp."
Đàm Đại Quân kéo tóc xuống: "Suy nghĩ giác ngộ của cô thực sự tốt, mấy người bất hiếu đều là loại súc sinh!"
Hắn không ngạc nhiên khi thấy Nguyễn Dao sẽ ngưỡng mộ mình, một người đàn ông ưu tú như hắn thì lúc nào cũng sẽ có phụ nữ yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nguyễn Dao quả quyết gật đầu: "Nếu như đồng chí Tần là một người hiếu thảo, tôi đây cũng không vòng vo, cha mẹ nuôi anh em chúng tôi cũng không dễ dàng gì. Bây giờ họ đã già, nên sau khi kết hôn, tôi sẽ chu cấp cha mẹ mười nhân dân tệ chi phí sinh hoạt, sản phẩm dinh dưỡng như trứng chim và yến mạch cũng không thể thiếu."
Đàm Đại Quân lập tức nhíu mày: "Gả con gái ra ngoài cũng giống như bát nước đổ đi, cô gả cho Đàm gia nhà chúng tôi, thì chính là người của Đàm gia, sao cô có thể lấy đồ này kia để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ?”
Vẻ mặt Nguyễn Dao kinh ngạc: "Không phải vừa rồi anh nói những người không hiếu thuận đều là súc sinh sao? Là phụ nữ thì không cần hiếu thuận? Hay nói cách khác, anh muốn kết hôn với loại súc sinh sao?"
Đàm Đại Quân: "..."
Nguyễn Dao coi thường khuôn mặt đen như đáy nồi của hắn: "Còn nữa, tôi là con gái lớn trong nhà, tôi cũng phải chăm sóc các em của mình, cho nên tôi đã nhường công việc của tôi cho em gái rồi. Sau này, tiền học phí của em trai tôi sẽ trả. Còn có tiền cưới vợ sau này cũng do tôi đảm đương, người có trách nhiệm như đồng chí Tần đây sẽ không phản đối chứ?"
Sắc mặt Đàm Đại Quân lập tức xanh mét, âm thanh càng trở nên gay gắt hơn: "Cô nhường công việc cho em gái sao?"
Nguyễn Dao như bị hoảng sợ, yếu ớt nói: "Mẹ tôi bảo tôi làm thế. Mẹ tôi nói, chỉ khi nhà mẹ đẻ tốt thì nhà chồng mới để mắt tới tôi, nên sau này dù có gả cho Tần gia thì trong lòng tôi, nhà mẹ đẻ vẫn đứng nhất."
"...”
Đàm Đại Quân cau mày bế tắc nhìn Nguyễn Dao, cảm thấy người phụ nữ như này không hề xứng với mình, nhưng đối diện với cô, hắn lại có chút luyến tiếc.
Ai ngờ ngay sau đó lại thấy Nguyễn Dao kịch liệt ho khan, ho giống như muốn ho hết lòi hết cả phổi ra, sau đó cô lấy trong túi áo một chiếc khăn che miệng lại, tay run lên, khăn rơi xuống đất.
Cô như bị dọa sợ, nhanh tay nhặt khăn lên, giống như có tật giật mình vội vã nhét khăn vào trong túi áo.
"Cô ho ra máu?!!!!!!!"
Vẻ mặt Đàm Đại Quân khiếp sợ chỉ vào cô, cả người còn ngửa ra phía sau: "Cô đừng nói không có, vừa rồi tôi thấy hết rồi, trên khăn có vết máu, đừng nói cô mắc bệnh lao đấy nhé?"
Hàng mi Nguyễn Dao khẽ run, có chút chột dạ lắc đầu: "Tôi không mắc bệnh lao, chỉ là sức khỏe có chút không tốt, nhưng mà anh cũng đừng lo lắng, mẹ tôi nói, nếu như trong tương lai tôi không thể có con, vậy thì để em trai tôi sinh thêm mấy đứa. Sau đó chúng ta nhận nuôi một đứa. "
"..."
Sắc mặt Đàm Đại Quân lại đen đi, đen rồi lại xanh, giống hệt tắc kè hoa.
Người phụ nữ này muốn chu cấp cho nhà mẹ đẻ thì thôi đi, đã vậy sức khỏe lại còn không tốt, đáng giận nhất là, lại còn muốn Đàm gia bọn họ nuôi đứa nhỏ của Nguyễn gia.
Thật sự là một kế hoạch quá tốt mà!
Vẻ mặt Đàm Đại Quân tối sầm, hắn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng chí Nguyễn, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp làm đồng chí cách mạng, tạm biệt!"
Nguyễn Dao đưa tay theo kiểu Nhĩ Khang: "Đồng chí Tần anh đừng đi mà, nếu anh cảm thấy nuôi con của em trai tôi không ổn, vậy thì anh có thể nuôi con của em gái tôi mà."
*Đưa tay kiểu Nhĩ Khang:
Nghe cô nói như vậy, bước chân lao ra ngoài của Đàm Đại Quân lập tức nhanh hơn, thoáng cái đã biến mất thấy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mãi cho đến khi bên ngoài không có âm thanh, lúc này Nguyễn Dao từ từ rót cho mình một tách trà khác.
Người đàn ông tầm thường nhưng tự tin kia không chịu được trêu chọc rồi.
Đương nhiên màu đỏ trên khăn không phải là máu, mà là thuốc nhuộm cô đổ lên lúc ở công xưởng.
Cùng lúc đó, ở gian phòng thứ nhất.
Tần Lãng rót cho mỗi người một tách trà: "Đồng chí Nguyễn, chắc là cô biết tôi mới trở về từ đâu chứ?"
Nguyễn Thanh Thanh hận không thể dính ở trên mặt anh, léo nhéo nói: "Người ta biết đồng chí Tần đây mới trở về từ Ô Lặc Mã Y, nghe nói điều kiện của Ô Lặc Mã Y thực sự rất khốc liệt, cũng may mà đồng chí Tần bị gọi về đây, sau này cũng không phải vất vả như vậy nữa."
Tần Lãng ngón tay vuốt ve vành tách trà, ngón tay trắng nõn mảnh mai tạo nên vẻ tương phản với tách trà thô ráp: "Tôi không có ưu điểm gì, nhưng có một điều là tôi thích chịu khổ."
"...”
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Thanh Thanh cứng đờ lại, trên đời có thể có người thích chịu khổ à?
Ánh mắt Tần Lãng lướt nhanh qua mặt cô ta, âm thanh trầm thấp nói: "Nhân dân trong nước không thờ ơ, quốc gia tuy nhỏ nhưng hưng thịnh, nhân dân trong nước chỉ đứng nhìn, quốc gia tuy lớn cũng diệt vong. Vì muốn Hoa Quốc vùng dậy và phát triển, vô số liệt sĩ cùng với các anh hùng tre già măng mọc đã chảy máu và mồ hôi, mặc dù tôi không thể nào bằng bọn họ, nhưng cũng muốn vì quốc gia làm chút chuyện, cho nên trước khi về Kinh, tôi đã xin chuyển đến mỏ dầu Thái Lợi, cũng định cắm rễ ở vùng đất đen đó, cống hiến tuổi trẻ cũng như phần đời còn lại của mình. "
“...”
"Ầm" một tiếng, Nguyễn Thanh Thanh cảm giác giống như có một cây búa nện thật mạnh vào đầu cô ta.
Ô Lặc Mã Y đã đủ gian khổ ác liệt, vừa mới trở về lại xin được điều động đến mỏ dầu Thái Lợi, đây là có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng rồi?
Cô ta không hề muốn đi đến những nơi giống như biên giới như thế.
Dường như vì muốn chứng minh mình không hề nói dối, Tần Lãng lấy một tấm chứng minh thư từ trong túi áo khoác ra.
Sau khi mở ra, bên trên có viết "Phê chuẩn điều động" như đâm thật đau vào mắt Nguyễn Thanh Thanh.
"Vậy tôi thì sao, ý của tôi là… Chúng ta làm sao bây giờ?"
Tần Lãng cong khóe môi: "Nếu như chúng ta trở thành đồng chí cách mạng, đồng chí Nguyễn sẽ phải theo tôi đi tới biên giới tổ quốc, chúng ta cùng nhau rơi đầu, tưới máu nóng, cùng nhau phấn đấu vì sự vùng lên của tổ quốc, ở bất cứ đầu tổ quốc cần, chúng ta sẽ đều đi theo, nếu như một ngày tổ quốc cần chúng ta chết đi, chúng ta cũng không được do dự dù chỉ là một giây, cùng nhau ung dung mà hy sinh."
Nguyễn Thanh Thanh: "...”
Cô ta không thích chịu khổ, cô ta cũng không muốn đi tới biên giới, cô ta lại càng không muốn chết.
Nếu như cô ta có tinh thần hiến dâng như vậy, cô ta đã sớm đi báo danh để trở thành thanh niên trí thức rồi chứ giành lấy công việc của Nguyễn Dao làm gì!
Cô ta thực sự rất thích bối cảnh gia thế của người đàn ông này, cũng rất thích diện mạo của anh, nhưng đầu óc anh như bị úng nước vậy, sống yên ổn không chịu, lại muốn chạy đến biên giới chịu cực khổ.
Thứ lỗi, không tiếp!
Nhưng những thứ và người mà cô ta không có được, cô ta tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng cho hồ ly tinh Nguyễn Dao kia.
Tròng mắt Nguyễn Thanh Thanh đảo qua một vòng: "Đồng chí Tần, sau khi cẩn thận suy nghĩ, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp làm đồng chí cách mạng, hôn ước giữa chúng ta sẽ chấm dứt."
Tần Lãng gật đầu, đôi mắt hoa đào hơi sáng lên: "Thực sự rất đáng tiếc, nếu như sau này đồng chí Nguyễn muốn đi đến biên giới gian khổ để phấn đấu, muốn rơi đầu tưới máu nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới tôi."
Nguyễn Thanh Thanh: "...” Cảm ơn vì lời mời.
**
Chờ khi Vương Phân xanh mặt ôm bụng từ WC quay trở về, hai đối tượng xem mắt đều đã rời khỏi nhà hàng Quốc Danh.
Sau khi Vương Phân biết được quyết định của Đàm Đại Quân, bà ta chỉ vào chóp mũi của Nguyễn Dao, lên tiếng mắng mỏ: "Rốt cuộc cô đã làm cái gì mà lại khiến cho người ta không cần cô?"
Nguyễn Dao đẩy tay bà ta ra, lạnh lùng nói: "Đồng chí Tần nói hắn ta muốn tìm một nữ đồng chí có nhà mẹ đẻ rõ ràng, hắn còn nói, nhà mẹ đẻ của một số người phụ nữ còn đáng sợ hơn con đỉa, hút máu con gái mình khắp nơi, bắt con gái phải làm việc, còn phải nuôi em trai, thực sự không biết xấu hổ."
Vương Phân: "..."
Nguyễn Dao tiếp tục uống trà, tiếp tục diễn sâu: "À, vừa rồi con không biết nên phản ứng như thế nào, lời nói của đồng chí Tần thể hiện rõ là đang mắng mẹ không biết xấu hổ hút máu như con đỉa, thật sự hơi quá đáng."
"...”
Vương Phân thở không ra hơi, thiếu chút nữa tức giận chết ngay tại chỗ.
Bà ta một khắc cũng không nhìn thấy dáng vẻ lưu manh này của Nguyễn Dao: "Mau đi đi, đồ vô dụng, ngay cả một người đàn ông cũng không lo được."
Thế là Nguyễn Dao vui vẻ lăn ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh.
Cô không trực tiếp trở về nhà, mà ngồi trên xe bus đi tới Thành Nam.
Xuống xe sau đó lại đi thêm mười phút, mãi cho đến khi đến trước cửa văn phòng mới dừng lại.
Trên bức tường bên ngoài văn phòng viết một dòng khẩu hiệu màu đỏ - về quê, về biên giới, về nơi tổ quốc cần nhất.
Nguyễn Dao đi vào trong, gọn gàng dứt khoát nói: "Tôi đến đây báo danh đi tới biên giới."