Những Câu Chuyện Kinh Dị Ngắn

Chương 1: Lời nguyền


1 tháng


Trường chúng tôi luôn lưu truyền một lời nguyền. Họ nói rằng nếu bạn nói dối, bạn sẽ bị c.ắ.t l.ư.ỡ.i, x.á.c của bạn sẽ được treo trước đồng hồ quảng trường nơi trung tâm trường học. Nơi dễ thấy nhất, như thể cảnh cáo tất cả:" Đừng nói dối, nếu bạn không muốn phải trả giá."

Tôi tên Hoa, là một học sinh mới chuyển trường, tôi vừa chuyển đến đây vài tháng trước, nơi một thị trấn hẻo lánh ven biển. Tôi được giáo viên chủ nhiệm của mình, cô Mai, xếp tôi ngồi chung với một bạn nữ. Cô ấy tên Ngọc. 

Tất nhiên lời nguyền truyền miệng này là Ngọc kể cho tôi. Tôi không để ý lắm, hầu như cũng chỉ là câu chuyện lúc rảnh rỗi mà ít nhất ngôi trường nào có lịch sử lâu đời đều có. Không ai có thể kiểm chứng rằng câu chuyện này đúng hay sai. Tất nhiên, hơn hết là không ai dám. 

Nhưng không bao lâu sau, một chuyện kinh khủng đã xảy đến, thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi, về lời nguyền tôi cho là không có thật kia.

Vẫn là một buổi sáng bình thường, tôi cùng với chiếc cặp nặng trịch sau lưng và theo hướng cổng trường đi vào. Tôi ngạc nhiên khi những học sinh tụ tập rất đông trước quảng trường đồng hồ. Tôi tò mò tiến lại gần, và bắt gặp Ngọc không xa phía trước, ẩn hiện sau đám người, tôi gọi tên cô ấy. Nhanh chóng, tôi liền bị Ngọc kéo lại gần.

Với vẻ sợ hãi, cô ấy thì thầm vào tai tôi:" Có một x.á.c c.h.ế.t được treo trên chiếc đồng hồ, cảnh sát đã mang cái x.á.c xuống, là một học sinh nữ… không có l.ư.ỡ.i." 

Tôi thấy Ngọc chần chừ một hồi lâu rồi mới lấy hết dũng khí nói lên những lời cuối cùng. Tôi lạnh gáy, tôi hiểu điều gì đang xảy ra, nó làm tôi liên tưởng đến lời nguyền, chúng hoàn toàn trùng khớp với truền thuyết kinh dị của ngôi trường này, trùng hợp đến đáng sợ. 

Không chỉ tôi và Ngọc, những học sinh xung quanh cũng đang bàn luận về điều này, tôi có thể thoáng nhìn thấy sự hoang mang trên mặt của những học sinh đó. Hiển nhiên là không ai là không ngờ vực trong tình huống này cả.

Nhìn vào cái x.á.c đã được đắp vải trắng trước khoảng trống của sân, màu m.á.u đỏ thẫm thấm qua chiếc khăn vải nơi vùng miệng, nghĩ thôi đã cảm thấy nó đau đớn đến chừng nào.

Một lúc sau đó, người nhà của nạn nhân kia đã đến trường, họ quỳ trước cái x.á.c, khóc rất tang thương. Tôi có chút đau lòng, cảnh mất đi một cô con gái mình đã đứt ruột đẻ ra, nuôi nấng khôn lớn đến bây giờ, rất khó để có thể chấp nhận sự thật trước mắt.

Bỗng nhiên, có một thứ đã thu hút tôi rời tầm mắt. Ở cách đó không xa, hình ảnh hai cô gái đang nắm chặt lấy tay nhau, ánh mắt họ láo liên, sự sợ hãi tột độ của họ khi chạm mặt với cái x.á.c, rất lộ liễu.

Tôi nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua. Chắc họ là những cô gái yếu đuối, không chịu được khi thấy cảnh thảm khốc này.

Sự việc nhanh chóng đã là tiêu đề hot được bàn luận khắp nơi trong trường. Trong lớp tôi luôn rôm rả về sự việc bí ẩn trong mấy ngày liền, không có giấu hiệu giảm nhiệt.

Và, nó vẫn chưa kết thúc, tương tự với cùng một cái x.á.c khác, cái c.h.ế.t tương tự. Một cô gái được phát hiện đang treo lủng lẳng ở đồng hồ trước quảng trường. Tất nhiên, cũng không có l.ư.ỡ.i. 

Mọi người bắt đầu bị ám ảnh, họ lo sợ, phải chăng, người tiếp theo là mình. Thế nhưng, cái làm tôi điếng người, cô gái là nạn nhân thứ 2 này, là một trong 2 cô gái tôi đã nhìn thấy vào hiện trường lần đầu tiên, họ luôn ấn tượng trong tâm trí tôi, khó để quên đi, đến mức tôi nghĩ đã mình bị vấn đề.

Hôm nay là thứ 6, trùng hợp đúng không. Phải, chính nó. 2 cái x.á.c liên tiếp 2 tuần, cùng một thời điểm, họ đều được phát hiện vào sáng sớm, vào sáng thứ 6. 

Tôi ngồi tại chỗ ngồi của mình trong lớp học, đờ đẫn suy nghĩ về mọi chuyện, thậm chí còn không để ý những lời ầm ĩ xung quanh, đến cả tiếng Ngọc đang gọi tôi. Ngọc khẽ lay tôi, giúp thôi thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Tôi quay đầu nhìn lại, Ngọc lo lắng:

“ Tôi đã gọi cậu vài lần, cậu ổn chứ?”

“ À! Tôi ổn, chỉ là tôi có vài điểm nghi hoặc.”

Tôi kể cho cô ấy những sự trùng hợp giữa hai cái xác. Tôi vừa dứt lời, liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Ngọc, nó tái đi, mắt cô ấy trợn trừng. Sau đó, cô ấy run rẩy, thuật lại sự bí ẩn, phần lẩn khuất phía sau của lời nguyền:

“ Thật ra, đó không phải là tất cả. Không hoàn toàn những người nói dối sẽ bị c.ắ.t l.ư.ỡ.i. Có một nghi thức đã bị nghiêm cấm, đầy đủ của lời nguyền ấy nói rằng bạn phải ở quảng trường, thời điểm 12 giờ đêm, những người tham gia nghi thức ngồi xung quanh thành vòng tròn, ở giữa là một cây nến, và một bảng đen. Mỗi người cầm một cây bút và một tờ giấy. Họ sẽ lần lượt đặt ra những câu hỏi, và những người còn lại có nhiệm vụ trả lời, nếu câu trả lời không hợp lý, nói cách khác, nếu người trả lời nói dối, họ sẽ bị trừng phạt.”

Nói đến đây, Ngọc run rẩy, tôi vội an ủi cô ấy. Cho đến lúc tan học, tôi thấy Ngọc vẫn không ổn chút nào, cô ấy đờ đẫn theo mẹ cô ấy lên xe. Nhìn theo bóng Ngọc biến mất cùng dòng người, tôi quay đầu nhìn lại, đứng ngay trước quảng trường, nhìn về hướng chiếc đồng hồ lớn trên cao, sự thật tôi vừa tiếp thu vượt quá những suy nghĩ của người thường. 

Có phải, những cô gái đó đã thực hiện nghi thức, và họ đều đã nói dối. Nếu vậy, vẫn còn người cuối cùng kia, liệu cô ấy có bị trừng phạt. Rất nhanh, nghi vấn của tôi đã được giải đáp, vài tuần tiếp theo, không có gì xảy ra cả, dường như mọi chuyện đã kết thúc. Nhịp sống liền đi vào quỹ đạo vốn có của nó, Ngọc cũng dần bình ổn, chúng tôi không ai đề cập đến những vấn đề trước đó.

Có một lần, tôi vô tình đi qua hai cô học sinh đang thảo luận trên chiếc ghế đặt ở sân trường:

“ Mày nghe tin gì chưa? Con Hòa ở lớp 12A7, nó bỗng dưng phát điên và liên tục lẩm bẩm. Cái gì mà:" Tôi không muốn c.h.ế.t, tôi không dám nói dối nữa, làm ơn…" Nó đã nói rất nhiều những điều kì quái, ba mẹ nó đưa nó tới viện tâm thần, nhưng thứ 6 tuần trước bác sĩ phát hiện nó đã t.ự s.á.t trong phòng bệnh, nó c.h.ế.t trong tình trạng đang t.r.e.o c.ổ, lưỡi bị nó c.ắ.n đ.ứ.t, đối diện với một một chiếc đồng hồ. Có phải, đây là trừng phạt đúng không, lời nguyền?…"

Tôi cố tình đi chậm lại để nghe câu chuyện, đến khi nghe hết những thông tin cần thiết. Khẽ thở dài. Xem ra, cô học sinh tên Hòa kia vẫn không thoát khỏi lời nguyền đáng sợ.

Vẫn còn rất nhiều bí ẩn nơi ngôi trường này, tôi vẫn luôn nghi hoặc. Quảng trường rộng lớn, bắt mắt như vậy, không lí nào bảo vệ trông coi lại không phát hiện những học sinh lén ở lại trường. Và cái xác làm sao để treo nó lên, không hề có bất kì lối đi nào để lên chiếc đồng hồ đó. Những cái l.ư.ỡ.i, chúng ở đâu?

 À không, vẫn còn một lối đi bí mật, nhưng đã được nhà trường khóa cửa nghiêm ngặt, tránh học sinh leo trèo và xảy ra những sự việc đáng tiếc. Tôi vẫn đang suy nghĩ, mình có nên xin ba mẹ chuyển sang trường khác không? Liệu sẽ có những điều kì bí khác đang chờ đón, tôi thật sự…rất thích thú.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play