Lúc sáu giờ sáng, bầu trời ngoài cửa sổ lúc này vẫn còn hơi nhá nhem tối và không khí có chút lạnh lẽo, Chân Lạc Mặc đang vô cùng thư thái mà nằm trên chiếc giường của mình, cậu vốn đang ngủ say trong sự yên tĩnh, thế nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đến đột ngột.
Chân Lạc Mặc có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày, cậu cầm lấy cái điện thoại được nhét ở dưới gối, giọng nói còn chút ngái ngủ mà nói: “Triều Mộc, sao vậy?”
So với Chân Lạc Mặc đang nửa tỉnh nửa mê thì Tịch Triều Mộc lại có tỉnh táo hơn gấp năm lần, trong điện thoại truyền đến tiếng nói cao vút đến mức đấm thẳng vào trong linh hồn của Chân Lạc Mặc, Tịch Triều Mộc kích động mà la to: “Cậu còn hỏi tớ làm sao? Cậu đừng có ngủ, mau lên mạng đi là sẽ hiểu ngay đang có chuyện gì!”
Chân Lạc Mặc không biết Tịch Triều Mộc lại đang nổi điên cái gì, cậu còn muốn hỏi thêm thì cậu ta đã cúp điện thoại, cứ như là sợ sẽ cản trợ việc lên mạng của Chân Lạc Mặc vậy.
Chân Lạc Mặc mệt mỏi mà ngáp một cái, cậu ngồi dậy rồi liền bật đèn giường lên.
Một luồng ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, bao phủ cả người Chân Lạc Mặc vào trong đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play