Du Hiển Duẫn nắm lấy bàn tay nhỏ của Trăn Trăn, hai cha con đang đứng trước cửa lớn tại đại trạch của Du gia, Trăn Trăn có chút ngạc nhiên mà nhìn tòa nhà xinh đẹp trước mắt của mình, còn Du Hiển Duẫn thì lại chẳng biểu hiện ra bất cứ biểu cảm gì đặc biệt đối với cái nơi không thể quen thuộc hơn đối với anh.
Hai cha con bọn họ chỉ mới đứng ở đó một chút thì quản gia đã đi ra mở cửa.
Quản gia của Du gia là một người phụ nữ tao nhã đã hơn 60 tuổi, khi bà nhìn thấy Du Hiển Duẫn và Trăn Trăn thì liền cúi chào một cách đầy nghi thức và nghiêm chỉnh, rồi lại không nhanh không chậm mà nói: “Thiếu gia, mừng cậu đã về.”
Du Hiển Duẫn không dám chắc rằng cha mẹ của anh sẽ có thể chấp nhận Trăn Trăn hay không, anh mang bé con về đây, thế nhưng lại không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì. Bởi vì vậy mà suốt cả quảng đường đến đây vẻ mặt của anh đều rất là căng thẳng, mãi cho đến khi nhìn thấy quản gia thì anh mới thả lỏng hơn một chút, ôn hòa mà gọi: “Dì Đông.”
Lão quản gia nở một nụ cười đầy tiêu chuẩn với Du Hiển Duẫn, dù tuổi tác của bà đã cao, thế nhưng từng chỉ cử vẫn vô cùng chuẩn mực. Du Hiển Duẫn cảm thấy tất cả những người làm việc cho Du gia cứ hệt như là máy móc vậy, đến ngay cả từng nụ cười cho đến cúi chào đều giống nhau như đúc.
Du Hiển Duẫn không thích Du gia, không chỉ bởi vì nó quá mức lạnh lùng, mà còn bởi vì nó quá là cứng nhắc, ngay cả vị trí đặt để từng món đồ vật cũng phải được đo đạc cho chính xác, mang lại một cảm giác ngột ngạt vô cùng. Khi còn nhỏ anh đã từng bị trói buộc ở đây, không thể chạy nhảy, không thể ồn ào, không được phép làm bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn phép, không thể nói những lời không khéo léo. Một đứa bé nho nhỏ, lại bị yêu cầu như một người lớn, phải biết duy trì cái gọi là phẩm chất quý tộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT