Du Hiển Duẫn nằm trên chiếc giường lớn vô cùng thoải mái mà chưa tỉnh lại, anh có chút mơ màng trở mình, rồi lại đưa tay ra sờ sờ vào vị trí bên cạnh mình. Du Hiển Duẫn giữ nguyên cái tư thế đó trong vài giây rồi bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Du Hiển Duẫn mở mắt ra, nhìn qua vị trí kế bên mình, phát hiện rằng Chân Lạc Mặc đã không còn ở đây nữa, có ánh nắng mặt trời rọi vào qua khe hở của rèm cửa sổ, những tia nắng chói chang đó đã nói rõ rằng thời gian đã không còn sớm nữa.
Du Hiển Duẫn bay cả chuyến bay trong nước và ngoài nước suốt cả ba mươi tiếng đồng hồ, anh còn chưa kịp chỉnh lại việc lệch múi giờ thì đã xảy ra chuyện Chân Lạc Mặc bị đầu độc, cho nên Du Hiển Duẫn đã không được nghỉ ngơi thật tốt trong vòng hai, ba ngày rồi. Tối qua hôm qua ngủ được một giấc là liền ngủ thẳng cả mười hai tiếng đồng hồ, anh cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện bây giờ vậy mà đã là ba giờ chiều rồi.
Đầu của Du Hiển Duẫn đau như búa bổ, anh đưa tay lên xoa xoa đầu của mình mấy cái, sau đó liền vén chăn rồi xuống giường. Du Hiển Duẫn vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy được Nghiêm Cẩn đang ngồi đánh máy bằng laptop ở trong phòng khách, còn Chân Lạc Mặc thì lại chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Nghiêm Cẩn nghe thấy tiếng mở cửa thì liền ngẩng đầu lên nhìn Du Hiển Duẫn, anh ta đứng lên, cung kính mà hỏi: “Thiếu gia, cậu tỉnh rồi à?”
Du Hiển Duẫn đau đầu đến mức khó chịu vô cùng, anh chỉ trầm giọng mà ừ một tiếng, rồi lại hỏi Nghiêm Cẩn: “Lạc Mặc đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT