Du Tự An lẳng lặng mà nhìn Tang Hi Bạch, y không hề biết rằng hắn còn có một người em trai. Thật ra thì khi đó Du Tự An cũng không có biết rõ về Tang Hi Bạch, y nhặt được hắn ở ven đường, cứ hệt như là nhặt được một con mèo con hay cún con vậy.
Du Tự An vẫn còn nhớ rõ, ngày mà bọn họ gặp nhau chính là một ngày mưa, y che dù mà đứng ở trước mặt Tang Hi Bạch, bởi vì hắn đang cho mấy con mèo hoang mà y thường hay chăm sóc ăn.
Du Tự An không phải là một người nói nhiều, y im lặng mà đặt thức ăn cho mèo xuống, lại lấy dù mà che cho mớ thức ăn đó, còn mình thì lại đứng trong mưa, ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại nói với Tang Hi Bạch một câu: “Mưa lớn lắm rồi đó, cậu về nhà đi.”
Tang Hi Bạch đang chơi đùa với mấy con mèo liền ngước đầu lên nhìn về phía Du Tự An, đôi mắt xinh đẹp kia cứ lấp lánh như những vì sao vậy, Tang Hi Bạch cười nói: “Tôi bị mẹ đuổi đi rồi, không có nhà để về.”
Du Tự An ồ một tiếng rồi liền xoay người rời đi, khi y đang đi được mấy bước thì liền xoay người lại nhìn về phía Tang Hi Bạch đang ngồi xổm ở chỗ cũ, hỏi: “Cậu có muốn đến chỗ của tôi ở một đêm không?”
Tang Hi Bạch ngồi bên cạnh bàn làm việc, dùng một tay nâng cằm, tay còn lại thì cầm lấy một cây bút máy mà thưởng thức. Tang Hi Bạch dùng ngón tay xoay cây bút một vòng, cứ nhìn chằm chằm vào nó mà nói: “Khi gặp được anh thì cả hai chúng ta đều chỉ là thiếu niên, em 20 tuổi, còn anh khi đó thì cũng chỉ mới 22 mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play