Cha của Hoàng Tề là người nắm cổ phần lớn nhất của công ty truyền thông và phim ảnh Xuân Hoa, cho nên cái tên nhị thế tổ này cũng được nắm giữ cái chức phó tổng ở trong công ty. Nếu như Du Tự An là một người thừa kế hoàn mỹ được toàn bộ giới kinh doanh của Hoa quốc công nhận thì Hoàng Tề là hoàn toàn ngược lại, nhưng thật ra thì bản chất của hắn cũng không xấu, tính khí cũng rất là trượng nghĩa, khuyết điểm duy nhất chính là không hề tiến bộ một chút nào.
Hoàng Tề không một chút tiến bộ nào lại có một giấc mơ rất là “tiến bộ”, đó chính là một ngày nào đó có thể cưới được ảnh hậu Vưu Tư Hề xinh đẹp. Chuyện hắn thích Vưu Tư Hề thì không có mấy người biết, thế nhưng bản thân Vưu Tư Hề thì lại biết. Vưu Tư Hề không phải là nghệ sĩ của công ty Hoàng Tề, cho nên từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ liếc mắt nhìn tên nhị thế tổ này bao giờ, thế nhưng bây giờ Vưu Tư Hề lại chủ động đi tìm hắn, còn mời hắn một ly cà phê.
Hoàng Tề nhận điện thoại của Trác Hành Kiện xong thì liền nhìn về phía Vưu Tư Hề với vẻ mặt ngượng ngùng, có chút khó xử mà nói: “Tư Hề à, rốt cuộc là em và cái cậu Chân Lạc Mặc kia có chuyện gì không vui vậy? Nếu như không phải là chuyện gì lớn thì thôi đi, mấy chuyện xử lý mấy diễn viên nhỏ cũng không phải là việc gì khó, nhưng mà bây giờ người đại diện của Du ảnh đế đã tự mình gọi điện đến nhờ tôi chăm sóc cho cậu ta rồi, tôi mà ra tay thì sợ là sẽ không tốt lắm đâu. Du gia nắm hơn phân nửa các cụm rạp chiếu phim ở Hoa quốc này, không thể đắc tội ông phật lớn này được đâu.”
Vưu Tư Hề vẫn tao nhã mà vén tóc mình, cô ta cười cười với Hoàng Tề, vô cùng tự nhiên mà nói: “Sợ cái gì chứ, chuyện làm ăn của Du gia cũng không phải là do Hiển Duẫn quyết định, lại nói Trác Hành Kiện gọi điện thoại cho anh cũng vì một lời nhờ vả của thầy của Hiển Duẫn mà thôi, cho dù chuyện chúng ta xử lý tên diễn viên tuyến mười tám đó có truyền đến tai cậu ấy thì anh sẽ cảm thấy là cậu ấy sẽ đứng về phía tôi hay là cái tên diễn viên quần chúng kia?”
Du gia và Vưu gia có mối quan hệ làm ăn mật thiết với nhau, Du Hiển Duẫn đúng là có đối xử với Vưu Tư Hề khác với những người khác thật. Hoàng Tề suy nghĩ về những lời nói của Vưu Tư Hề một chút, vẫn không quá yên tâm mà nói: “Du Hiển Duẫn nhất định là sẽ đứng về phía em, nhưng lời tôi đã đáp ứng với Trác Hành Kiện thì nói được là phải làm được. Tư Hề à, tôi có thể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì em, thế nhưng cái chuyện không giữ lời này lại liên quan đến nhân phẩm đó.”
Vưu Tư Hề cười yếu ớt mà nói một câu mình đã biết rồi, thậm chí còn khen Hoàng Tề là một người chính nhân quân tử. Hoàng Tề được Vưu Tư Hề khen như vậy thì liền lâng lâng cả người, cản bản không biết rằng cô ta đang thầm chửi hắn ở trong lòng là đồ vô dụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT