Ông Duẫn thừa nhận rồi nên mình đổi xưng hô thành tôi – em nhá.
—————
Gió đêm rất lạnh, thế nhưng Du Hiển Duẫn vẫn cứ đứng ở ban công, nghiêm túc tự hỏi bản thân mình rằng rốt cuộc là anh đã bắt đầu thích Chân Lạc Mặc từ khi nào. Có lẽ là khi anh đặt que pháo hoa vào trong tay của Chân Lạc Mặc đêm giao thừa, có lẽ là khi Chân Lạc Mặc làm cho anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cũng có lẽ là khi cậu liều mạng mà chạy đi cứu Trăn Trăn, hoặc cũng có thể là sớm hơn, khi mà cậu dùng ánh mắt dịu dàng của mình mà nhìn anh.
Du Hiển Duẫn cúi đầu cười cười, từ trước đến giờ anh chưa từng thích bất cứ ai, cho nên hiện tại sau khi đã biết được thế nào là thích, sau khi hiểu rõ được lòng mình thì Du Hiển Duẫn liền cảm thấy rất vui mừng. Anh vốn cho rằng mình sẽ sống độc thân đến cuối đời, vậy mà bây giờ lại có một người tốt như vậy dung nạp vào trong cuộc sống của anh, làm cho anh rất là mong đợi vào cuộc sống sau này của mình.
Du Hiển Duẫn quay người lại, muốn đi vào trong phòng cho ấm, anh vừa mới đi được một bước thì điện thoại trong tay lại vang lên. Du Hiển Duẫn giơ điện thoại lên nhìn một chút, trong nháy mắt thì sắc mặt liền trở nên khó coi vô cùng, bởi vì người gọi đến chính là Vưu Tư Hề.
Du Hiển Duẫn dừng bước, anh lại quay lại ban công nhận điện thoại, lạnh nhạt mà gọi một tiếng: “Tư Hề.”
Du Hiển Duẫn từ trước đến giờ vẫn rất lạnh lùng, tất cả sự mềm mại và ấm áp của anh đều đã dành hết cho Chân Lạc Mặc cùng với Trăn Trăn. Khi nói chuyện với người khác thì Du Hiển Duẫn vẫn là vị ảnh đế xa cách đó, Vưu Tư Hề cũng đã quen với sự lạnh nhạt của anh, cho nên cô ta cũng không có phát hiện thấy có gì không đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play