Chân Lạc Mặc đi lên lầu bốn, nhìn thấy Du Hiển Duẫn và Trăn Trăn thì trong mắt có chút kinh ngạc lẫn cả một chút kinh hỉ, cậu bước lên ôm lấy Trăn Trăn, rồi lại xoay sang Du Hiển Duẫn mà hỏi: “Đàn anh, sao hai người lại quay trở lại rồi?”
Du Hiển Duẫn vốn đang tức giận đầy một bụng, thế nhưng khi nhìn thấy Chân Lạc Mặc thì không hiểu sao lại khó có thể giải thích được mà hạ hỏa, hơn nữa còn bị cái câu “quay trở lại” kia của cậu lấy lòng. Du Hiển Duẫn đã sớm quẳng cái lời thề sẽ không để ý gì đến Chân Lạc Mặc ra sau đầu rồi, anh bất động thanh sắc mà đá đá cái thùng gỗ ra phía sau, miễn cưỡng duy trì cái hình tượng cao quý lãnh diễm của mình mà trả lời: “Trăn Trăn cứ khóc lóc đòi về, tôi cũng không có cách nào khác.”
Chân Lạc Mặc nhìn bé con trong lòng mình, đưa tay lên véo véo khuôn mặt nhỏ của Trăn Trăn: “Sao con lại không ngoan vậy?”
Trăn Trăn quay đầu sang nhìn ông cha ruột vừa mới quăng nồi cho mình, Du Hiển Duẫn thì lại ngước đầu lên nhìn trời, ngân nga ngân nga ngửa đầu lên mà hát.
Trăn Trăn: …..
Trăn Trăn thở dài một hơi, bé con tự động ôm cái nồi này, tự trách mà nói: “Đúng vậy, là con không ngoan, là con khóc lóc đòi về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT