Lúc Chân Lạc Mặc và Du Hiển Duẫn đang nói chuyện về Trăn Trăn thì hai người cũng không có để ý thấy bé con đang đứng ở cửa phòng, Trăn Trăn nghe thấy mình sẽ bị Du Hiển Duẫn dẫn đi thì liền sợ đến mức làm rớt cả ly, đứng tại chỗ mà khóc rống lên.
Chân Lạc Mặc thấy Trăn Trăn khóc thì liền vọt tới trước mặt bé con, ôm bé ra khỏi chỗ thủy tinh vỡ, Chân Lạc Mặc muốn dọn dẹp đống mảnh vỡ cùng với nước táo này, cho nên liền đưa Trăn Trăn sang cho Du Hiển Duẫn. Bé con thường ngày vẫn luôn vô cùng phối hợp nhưng hôm nay lại tỏ thái độ khác, khóc lóc giãy giụa không chịu để cho Du Hiển Duẫn ôm mình, vừa khóc vừa kêu la đòi Mặc Mặc.
Chân Lạc Mặc thấy Trăn Trăn quấy đến mức đó thì đành phải buông đồ dọn dẹp xuống, dỗ bé con này.
Chân Lạc Mặc ôm lấy Trăn Trăn vào lồng ngực, vừa vuốt lưng của bé con vừa nói: “Trăn Trăn, không khóc, không khóc, chúng ta tâm sự một chút có được không?”
Trăn Trăn ôm chặt lấy cổ của Chân Lạc Mặc, vừa khóc vừa kêu: “Không được!”
Chân Lạc Mặc đau lòng mà xoa xoa bé con, lại hôn lấy khuôn mặt đang tràn ngập nước mắt của bé, còn Trăn Trăn thì cứ khóc lóc mà ôm Chân Lạc Mặc không buông tay: “Mặc Mặc, đừng có đem con cho người khác, con muốn Mặc Mặc.”
Chân Lạc Mặc cảm thấy rất khó chịu, cậu đè nén cảm xúc của mình mà nghiêm túc nói: “Trăn Trăn, ai cũng cần phải sống cùng với người nhà của mình hết, được đoàn tụ cùng với gia đình là một chuyện vừa hạnh phúc vừa may mắn. Bây giờ con đã tìm được người thân của mình rồi, đương nhiên là phải sống cùng với họ chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play