Ngoài cửa sổ là pháo hoa rực rỡ, bên trong căn phòng thì lại ấm áp như mùa xuân, sau khi Trăn Trăn đã chúc tết Du Hiển Duẫn xong thì liền chạy đến bên người Chân Lạc Mặc để hóng chuyện vui, một mực đòi phải làm sủi cảo cùng với cậu.
Chân Lạc Mặc rất khéo tay, mỗi một viên sủi cảo cậu gói ra đều trông hệt nhưng một con thỏ con trắng trắng tròn tròn, vừa đẹp lại vừa đáng yêu, Trăn Trăn mới hơn có bốn tuổi cho nên là không thể có tay nghề tốt như Chân Lạc Mặc rồi, bé con cầm một miếng bột mà cứ nặn tới nặn lui, mãi mà chẳng thể nặn ra cái hình mà muốn được, cuối cùng là trực tiếp làm cho cái miếng bột đó nhăn nhó cứ như là vẻ mặt của mình vậy.
Chân Lạc Mặc nhìn thấy dáng vẻ của Trăn Trăn thì liền nhịn không được mà bật cười, cậu cúi người xuống hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của bé, rồi lại dùng ngón tay chọt nhẹ lên chóp mũi của bé.
Tay của Chân Lạc Mặc còn đang dính bột, cho nên chóp mũi của Trăn Trăn cũng vì vậy mà bị dính bột trắng theo, bé con lau lau cái mũi của mình một cái rồi liền cười khanh khách mà cũng lấy bột trét lên mặt của Chân Lạc Mặc. Chân Lạc Mặc cũng để cho Trăn Trăn trét bột lên mặt mình, sau khi bé con làm được thì lại cười còn vui vẻ hơn nữa.
Chân Lạc Mặc thấy nhóc béo này thích thú như vậy thì liền lấy bột mà vẽ hai cái râu mép lên mặt của Trăn Trăn, bé con cũng không chịu thua mà giơ hai cái tay đầy thịt của mình lên, tiếp tục xoa xoa mặt của cậu, một lớn một nhỏ cứ vậy mà quậy lộn tùng phèo, thế nhưng lúc này thì cửa lớn lại bị người gõ vang.
Chân Lạc Mặc có hơi kinh ngạc mà nhìn về phía cửa, không biết rằng vào cái ngày gia đình đoàn viên như thế này mà ai lại đi gõ cửa nhà mình. Ngay khi Chân Lạc Mặc còn đang do dự thì Trăn Trăn đã như một con chim nhỏ mà bay thẳng tới cánh cửa, bé con này vẫn có ý thức an toàn rất mạnh, bởi vì không thể nhìn tới cái mắt mèo được cho nên liền hô to với người bên ngoài: “Xin hỏi ai ở bên ngoài vậy ạ?”
Bởi vì tiếng pháo hoa ở ngoài quá lớn, cho nên Chân Lạc Mặc cũng không có nghe rõ được người bên ngoài đang trả lời cái gì, thế nhưng Trăn Trăn đang áp lỗ tai của mình lên cửa thì lại nghe thấy tiếng của Du Hiển Duẫn, Chân Lạc Mặc còn chưa kịp cản lại thì bé con này đã mở cửa ra rồi.
Chân Lạc Mặc thấy vậy thì cũng vội đứng xem, nhìn thấy Du Hiển Duẫn đang đứng ở ngoài cửa mà ôm lấy Trăn Trăn, anh nhìn về phía cậu, nói: “Lạc Mặc, năm mới vui vẻ.”
Chân Lạc Mặc không thể tin được mà nhìn Du Hiển Duẫn, cậu không nghĩ rằng vào một buổi tối đặc biệt như thế này mà Du Hiển Duẫn lại có thể khoác một thân đầy sương đầy tuyết mà đứng ở trước mặt mình, lại còn có thể dịu dàng mà nói với cậu cậu chúc mừng năm mới.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT