Sắc trời có hơi tối, gió đêm thổi tới, làm cho lá cây trong viện cứ rụng xuống từng cơn, Chân Lạc Mặc đóng vai Tô Thanh Từ lúc này đang một bộ bạch sam tiên gia, một thân xiêm y trắng như tuyết kia lại làm cho thiếu niên lạnh lùng trong trẻo như ngọc càng thêm thoát tục, y hơi nhíu mày một chút, một lần nữa quét mớ lá cây vừa mới bị thổi bay lại dưới chân mình.
Trong góc sân, còn có một thiếu niên tuấn lãng khác đang dựa vào tường, Dịch Lãng đóng vai Tần Tử Bội đang thưởng thức một bông hoa dại, hắn nhìn Tô Thanh Từ,  dùng giọng điệu lười biếng mà nói: “Sư tôn dẫn mọi người đi mừng thọ rồi, trong Tiên Môn cũng chỉ có mỗi hai chúng ta, ngươi không quét thì cũng không có ai biết đâu.”
Tô Thanh Từ không để ý đến Tần Tử Bội, vẫn rất nghiêm túc mà quét sân, Tần Tử Bội ngước đầu lên nhìn trời, lại tiếp tục nói: “Tiểu phu tử, sắp mưa rồi đó, chúng ta mau về nghỉ ngơi đi, ca ca đây sẽ làm ấm giường cho ngươi.”
Tô Thanh Từ cứ làm như là không nghe thấy Tần Tử Bội, vẫn tiếp tục mà quét sân, Tần Tử Bội thấy Tô Thanh Từ không để ý đến mình thì liền tiện tay mà ném bông hoa sang một bên, nhảy vài bước đến trước mặt Tô Thanh Từ, kéo lấy một lọn tóc đen của y mà nói: “Tiểu phu tử, để ý đến ta đi.”
Tô Thanh Từ trừng mắt nhìn Tần Tử Bội một cái, còn Tần Tử Bội thì lại cười càng lúc càng vô lại, hắn muốn gắn một bông hoa lên trên tóc của y, hai người đang đẩy qua đẩy lại thì bỗng nhiên có một đạo kiếm quang bay tới. Bởi vì tu vi của Tô Thanh Từ cao hơn nên cũng phản ứng lại nhanh hơn, y dùng lực đẩy Tần Tử Bội ra, nhờ vậy mà hai người bọn họ mới miễn cưỡng mà tránh được công kích.
Đại ma đầu thu hồi lại thanh ma kiếm rơi dưới đất, nham hiểm độc ác mà nhìn hai thiếu niên tiên gia trước mặt mình, không hề đè nén sự cừu hận mà nói: “Tên nào là nhi tử của Tần Hoài? Tần Hoài vậy mà lại dám giam giữ ta trong tháp tù ma tận mười ba năm, nếu như hắn đã chết, vậy thì ta sẽ khiến cho hắn phải tuyệt hậu.”
Tô Thanh Từ đã từng nghe rằng đại ma đầu đã thoát ra khỏi tháp tù ma, thế nhưng lại không ngờ rằng lại đụng phải hắn ngay bên trong Tiên Môn như thế này. Tô Thanh Từ biết rằng thực lực của hắn cách hai người bọn họ rất xa, cho nên y liền lặng lẽ mà làm một cái thủ quyết, gửi tín hiệu cầu cứu tới thủ sơn nhân(*) rồi cố gắng kéo dài thời gian mà nói: “Tần sư huynh đã đi mừng thọ cùng sư tôn, hắn sẽ cùng với ngài trở về ngay lập tức, có sư tôn che chở thì ngươi sẽ không làm hại được huynh ấy đâu.”
(*) 守山人 (Thủ sơn nhân): nôm na là người canh giữ núi, nhưng mà không biết nên dịch thế nào cho hay, nên là mình giữ nguyên nha.
Đại ma đầu nhìn Tô Thanh Từ, rồi lại nhìn sang Tần Tử Bội, rõ ràng hắn đã thăm dò được tiểu tử họ Tần đang canh giữ núi, nhưng lại không biết được, rốt cuộc trong hai thiếu niên đang đứng được mặt mình thì ai mới là con trai của kẻ thù. Đại ma đầu như phát điên mà giơ thanh Xích Hắc Ma Kiếm lên, hai mắt đỏ bừng, tức giận hô to: “Ta không cần biết các ngươi có phải hay không, giết hết cả hai là được!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play