Du Hiển Duẫn nhìn Nhậm Bội Hoa chằm chằm, người phụ nữ này trong giới nổi tiếng là rất có bản lĩnh, cũng rất là mạnh mẽ, thế nhưng anh vẫn có chút ngạc nhiên rằng cô ta lại dám công khai uy hiếp anh như thế này. Tuy rằng Du Hiển Duẫn không hề thích cách làm việc của người phụ nữ này, thế nhưng trong nhận thức của anh thì cô ta cũng coi như là một người thông minh biết nhìn thời thế. Sự cứng rắn và mạnh mẽ của Nhậm Bội Hoa đều được thể hiện hết qua năng lực của cô ta, thế nhưng bây giờ, Nhậm Bội Hoa đã đi quá giới hạn rồi.
Du Hiển Duẫn vẫn luôn biết rằng Vưu Tư Hề và Bùi Chung Hiền có chung một người đại diện, chính vì vậy mà anh mới chừa lại một con đường cho Bùi Chung Hiền, để cho cậu ta tự mình rời khỏi đoàn phim, chứ không phải là quăng cậu ta vào trong trại tạm giam. Thế nhưng đáng tiếc là có vẻ như Nhậm Bội Hoa vẫn chưa thỏa mãn với điều đó, cô ta vậy mà lại dám lấy Vưu Tư Hề ra để uy hiếp, ép Du Hiển Duẫn phải tha cho Bùi Chung Hiền, để cho cậu ta ở lại đoàn phim《Đế Thành Kế》.
Nhậm Bội Hoa nhìn chằm chằm vào Du Hiển Duẫn mà không chớp mắt, ánh mắt của cô ta rất là áp bức, thế nhưng khi đứng trước Du Hiển Duẫn thì lại chả có tí tác dụng nào cả.
Du Hiển Duẫn vẫn lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là cô nên dẫn Bùi Chung Hiền cút khỏi cái đoàn phim này cho tôi, nếu như ngày mai tôi còn gặp lại cậu ta thì tôi nhất định sẽ cho cô biết hai chữ ‘hối hận’ được viết như thế nào đấy. Hơn phân nửa các cụm rạp chiếu phim ở cái Hoa quốc này đều là của nhà họ Du, có muốn tiếp nói không?”
Nhậm Bội Hoa: “Tôi vẫn còn đang giữ hợp đồng người đại diện của Vưu Tư Hề, năm nay vừa mới tái ký, thời hạn là năm năm đấy.”
Du Hiển Duẫn nhìn Nhậm Bội Hoa, cứ hệt như là đang nhìn một thứ gì đó rất buồn cười, anh hỏi: “Năm năm? Cho dù có là năm mươi năm thì như thế nào? Cô dám động vào cô ấy thử xem, cô nghĩ là nhà họ Du và nhà họ Vưu không có nổi mấy chục triệu tiền bồi thường hợp đồng đó à? Bọn tôi ra tiền thì cũng phải để xem là ban giám đốc của mấy người có muốn nhận không kìa.”
Du Hiển Duẫn nói xong thì cũng lười nhìn Nhậm Bội Hoa thêm một cái, anh nhìn thẳng về phía trước, không chớp mắt mà đi lướt qua cô ta, nhẹ như mây gió mà chỉ để lại một chữ: “Cút.”
Nhậm Bội Hoa nhìn theo bóng lưng rời đi của Du Hiển Duẫn, cả khuôn mặt của cô ta đều được bóng đêm che phủ, không nhìn ra được là biểu tình gì. Sau khi Du Hiển Duẫn đã biến mất ngay phía góc khuất thì Nhậm Bội Hoa liền lấy điện thoại ra, quen tay mà bấm một dãy số.
Nhậm Bội Hoa: “Là tôi, tôi đã làm theo lời của cô mà thử cậu ta rồi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play