Bác sĩ-Tiến sĩ Hannibal Lecter nằm trên giường xếp, đèn xà lim vặn nhỏ lại sau khi Graham rời khỏi. Nhiều giờ đồng hồ trôi qua.
Trong một đỗi, hắn có được cảm giác về kết cấu; mặt vải dệt của vỏ gối trên hai bàn tay đan sau đầu hắn, lớp màng mềm mịn áp lên má hắn.
Rồi hắn cảm nhận được mùi vị và để cho tâm trí đùa nghịch với chúng. Vài mùi là mùi có thật, một số khác thì không. Người ta đã đổ Clorox xuống đường cống; mùi tinh dịch. Cuối hành lang ngoài kia người ta đang dọn ăn món có mùi ớt; mùi vải kaki bết cứng mồ hôi. Graham sẽ không cho hắn biết số điện thoại nhà anh ta; mùi cây cỏ đăng đắng của cúc thương nhĩ và tảo biển đã cắt.
Lecter ngồi dậy. Anh chàng này có thể đã là thường dân rồi. Những suy nghĩ của hắn mang mùi đồng âm ấm của một chiếc đồng hồ điện tử treo tường.
Lecter chớp mắt vài lần, rồi nhướn lông mày lên. Hắn chỉnh đèn thêm sáng để viết một lời nhắn cho Chilton yêu cầu được gọi điện thoại cho luật sư của mình.
Theo luật, Lecter được phép nói chuyện riêng với luật sư và hắn vẫn chưa hề lạm dụng quyền này. Vì Chilton sẽ không khi nào cho phép hắn đi đến chỗ điện thoại, nên điện thoại được mang đến chỗ hắn.
Hai nhân viên canh gác mang điện thoại đến, tháo cuộn dây dài từ ổ cắm điện thoại ngay bàn họ. Một trong hai người này có chìa khóa. Người còn lại đang cầm một lon Mace.
“Đến cuối xà lim đi, bác sĩ Lecter. Quay mặt nhìn vào tường. Nếu ông quay lại hay tiến gần đến thanh chắn trước khi ông nghe thấy tiếng ổ khóa đánh cách, thì tôi sẽ nện lon Mace vào mặt ông ngay. Hiểu chưa?”
"Rõ rồi” Lecter đáp. “Vô cùng cảm ơn các anh đã mang điện thoại đến.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT