Vừa rồi là tiếng súng, một phát đạn bắn tới từ phía sau lưng Á Khiêm. Nó không đến từ phía Hoa Bảo, mà là từ một kẻ khác.
Em run rẩy mà ngã xuống, tuy sức lực đã cạn kiệt nhưng vẫn đủ hiểu được khung cảnh trước mắt. Á Khiêm bị bắn vào một bên bả vai. Anh ta đang nằm trên sàn nhà quằn quại, máu từ vai chảy xuống tràn hết một mảnh sàn nhà. Làm cho tất cả khung cảnh lọt vào tầm mắt Hoa Bảo chỉ có máu và màu đỏ thẫm doạ người.
Em từ từ ngước mắt lên nhìn bóng hình người trước mắt, chỉ cách em khoảng mười bước chân. “Hức...chồng đến rồi..chồng...ơi...em...em...á...hức...sợ...quá...!!”
Người em yêu tới rồi, người em yêu đến với em rồi. Dương Hạ cầm khẩu súng giơ trước mặt, nhắm thẳng đến bên vai còn lại của Á Khiêm lạnh lùng mà bắn. Anh không muốn giết chết Á Khiêm lúc này, Dương Hạ sẽ cho anh ta sống thật lâu nữa, sống không bằng chết, phải sống để ngày ngày cầu xin được giải thoát trong vô vọng.
*Bằng!!!*
“Á...hức...sợ....sợ...mà...hức...!!” Hoa Bảo bị tiếng súng này dọa sợ. Em theo bản năng mà lấy từ đâu ra chút sức lực đứng dậy chạy đến chỗ Dương Hạ. Em nhào vào lòng anh ôm chặt. Cả người run lẩy bẩy đến đáng thương.
“Đừng...hức...bắn...chồng...em...em...hức...ưm!!” Em vừa nói vừa khóc, giọng nói theo đó lạc đi, đến cuối cùng lại chẳng thể phát ra tiếng. Hoa Bảo bấy giờ đã có thể thật thả lỏng. Có Dương Hạ của em ở đây rồi, em sẽ không còn sợ điều gì nữa. Em chính là kiếp này chỉ có thể dựa dẫm vào sự tồn tại của Dương Hạ bên cạnh mà sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play