Đến nơi, việc đầu tiên là phân phòng, để cho thêm phần kích thích họ quyết định bằng cách rút thăm, đương nhiên nam nữ sẽ tách nhau ra. Tổng thành viên gồm 14 nam và 8 nữ.
Đường Mạch có lợi thế sân nhà, cậu đã nói trước với quản lý là phải để cho cậu và Bạch Cẩm Niên chung một phòng. Rút thăm chưa chắc công bằng, chỉ cần lén đổi thì không ai biết.
Nên cuối cùng đáp án là, Đường Mạch và Bạch Cẩm Niên cùng một phòng. Mọi người tắm rửa liền đến nhà ăn, một bàn thức ăn phong phú đã chờ họ.
Cả lớp được nhân viên dẫn vào nhà ăn, từ chiều đến giờ họ còn chưa ăn cơm. Đường Mạch đưa máy quay cho nhân viên, nhờ chị quay hộ, ở đây cũng không có người lạ, mọi người nhiệt tình mười phần, ăn uống thoải mái. Nhân viên mang rượi trái cây lên, số độ không cao nhưng uống nhiều thì vẫn sẽ say, cộng với việc đây là lần đầu họ uống... Nên vẫn có người say, Đường Mạch là một trong số đó.
Cậu tự tin rằng mình sẽ không sao, rượi đối với linh thú không có tác dụng, nhưng chỉ mới uống một ly Đường Mạch liền gục xuống bàn, say khướt quên trời đất.
Ôn Lễ đành dìu cậu vào phòng, Đường Mạch ánh mắt mơ hồ đi theo anh, mềm mụp nói: "Còn muốn uống..."
Đường Mạch cứ nghĩ Ôn Lễ không nghe rõ, còn chu đáo kề sát tai anh rầm rì nói, hơi thở ẩm ướt như có như không thổi vào lỗ tai anh.
Ôn Lễ vào phòng liền đóng cửa lại, đè Đường Mạch lên cửa gỗ, âm thanh dụ dỗ nói: "Mạch Mạch muốn gì."
Đường Mạch chớp mắt, cố gắng trả lời Ôn Lễ: "Rượi nha."
"Không được."
"Muốn uống rượi."
"Không được."
Nghe Ôn Lễ từ chối nhiều lần, đầu óc của cậu hiện tại cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết Ôn Lễ không cho cậu uống. Đường Mạch khó chịu vô cùng, Ôn Lễ hôm nay thật quá đáng, đôi mắt ngập nước, lên án nhìn anh: "Muốn... uống."
Đường Mạch ánh mắt mơ hồ, giọng nói mềm mại như làm nũng, gương mặt đỏ hồng ngon miệng như một quả đào chín chờ người gậm nhấm, chỉ cần cắn vào liền uống được nước sốt ngọt ngào.
Ôn Lễ kề sát mặt Đường Mạch, chóp mũi chạm vào má của cậu, anh như thật sự ngửi được hương đào, đôi tay vòng ra sau, vuốt ve thon gầy eo nhỏ, mềm mại bên má bị nhẹ chạm, trên eo tê ngứa khiến Đường Mạch khó chịu nức nở, nhưng lại không có sức lực phản khán. Chiếc cổ duyên dáng hơi ngẩng cao, đường cong yếu ớt mà gợi cảm, chỉ có thể mặc cho chóp mũi của anh chuyển từ trên má dần dần di chuyển xuống cổ, vòng qua tinh xảo hầu kết lại xuống đến xương quai xanh.
Ôn Lễ đôi môi hơi lạnh hôn lên xinh đẹp xương quai xanh, đầu lưỡi đỏ thẫm như của dã thú nhẹ nhàng liếm láp, Đường Mạch bị kích thích run lên, màu đỏ lan tràn từ mặt cho đến cổ, dưới ánh đèn gương mặt mỹ lệ tựa yêu tinh, làn da hồng hào giống như một tín hiệu đang nói đào đã chín có thể ăn.
Ôn Lễ nuốt nước miếng, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, anh cuối cùng chỉ là hôn lên trán cậu, lại để Đường Mạch nằm ở trên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới ra ngoài.
Vừa bước ra cửa phòng liền nhìn đến Trình Nhiên đang đi về hướng này, Ôn Lễ vẫn đứng chặn trước cửa, hờ hững nói: "Đây không phải phòng của anh."
Trình Nhiên liếc nhìn nơi nào đó đã có phản ứng của Ôn Lễ, dời đi tầm mắt, anh nhìn thẳng Ôn Lễ rồi nói: "Tôi muốn đưa Đường Mạch về phòng."
Ôn Lễ cũng không hề ngại ngùng khi nơi đó của bản thân bị người nhìn, giọng nói vẫn bình tĩnh lại đầy khiêu khích nói: "Hiện tại cậu ấy đang nằm trong phòng của tôi."
Trong khi hai người đang giằng co thì Đường Mạch cũng không ngoan ngoãn ngủ mà nghiêng trái nghiêng phải, loạng choạng đứng dậy, muốn đi uống thêm một ly nữa. Mở cửa ra thì thấy ở cửa đã bị hai người chặn lại, Đường Mạch ngây ngốc nhìn họ, đại não chưa kịp phản ứng, không hiểu tại sao trên đường đi của cậu lại có hai "vật cản", còn là hai người cùng nhau chặn đường cậu!
Đường Mạch mếu máo, hung dữ nói: "Hư!"
Ôn Lễ cùng Trình Nhiên cũng đơ ra nhìn Đường Mạch, suối nước nóng chuẩn bị đồ cho họ là áo dài tắm kiểu Nhật, hiện tại bị Đường Mạch làm cho lộn xộn. Một bên áo nửa trượt khỏi vai, lộ ra đầu vai mượt mà và một mảnh ngực trắng nõn, dây lưng lỏng lẻo cột lấy eo thon, giống như chỉ cần di chuyển một bước liền lập tức tuột ra, hiện ra phong cảnh bị giấu kín.
"Hư!" Đường Mạch tức giận nói, nhưng âm thanh không hề có khí thế mà như mèo con gầm gừ, cào đến tim gan đều ngứa. Mà cùng lúc đó, vai áo Đường Mạch lại trượt xuống đến khuỷa tay, lộ ra một điểm màu hồng nhạt.
Trình Nhiên cùng Ôn Lễ nhanh tay che lại mũi, giữa kẽ tay xuất hiện chất lỏng màu đỏ rất khả nghi. Hai người nghe thấy tiếng bước chân, lập tức nhanh chóng ôm Đường Mạch vào phòng, Ôn Lễ đóng cửa lại, Trình Nhiên chỉnh lại áo cho Đường Mạch.
Ôn Lễ lấy khăn giấy lau đi chất lỏng màu đỏ, nhìn Trình Nhiên luống cuống giúp Đường Mạch mặc quần áo, mặc kệ máu mũi cứ chảy, cười nhạo nói: "Không kiên định."
Trình Nhiên cũng liếc nhìn Ôn Lễ một cái, chê cười nói: "Giống nhau cả thôi."
Nhân lúc hai người không chú ý, con ma mem Đường Mạch liền nhảy xuống ghế, muốn chạy ra ngoài, Trình Nhiên nhanh tay kéo cậu lại, trực tiếp để Đường Mạch ngồi lên đùi anh, lưng của Đường Mạch dựa vào ngực anh, hai tay thì vòng qua eo ôm lấy cậu, khiến Đường Mạch không thể chạy được.
Ôn Lễ lấy từ tủ ra một đôi guốc gỗ nhưng nghĩ lại vẫn là lấy dép đi trong nhà cho Đường Mạch mang vào. Chân Đường Mạch rất đẹp, trắng muốt thon dài, bàn chân cũng xinh đẹp, ngón chân nhỏ hiện lên màu hồng phấn, mỗi đường cong đều như được điêu khắc mà thành, hoàn hảo đến không chân thật.
Đường Mạch nào chịu ngoan ngoãn mang dép, chân cứ đá lung tung, hai tay cũng vùng vẫy, Trình Nhiên chỉ đành dùng một tay ôm eo cậu, một tay khác thì nắm lấy đôi tay của Đường Mạch, anh cũng không dám dùng lực, sợ cậu bị đau, Ôn Lễ thì nắm lấy một chân của cậu muốn mang dép vào. Đường Mạch tay chân đều bị giữ lấy, tức giận nói: "Hư! Hai người đều hư!"
Không nói thì thôi, vừa nói hai người lại nghĩ đến cảnh tượng khi nãy, cả hai hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
"Rầm." Ôn Lễ ánh mắt sắc bén nhìn qua, lại thêm một tên muốn cùng anh đoạt người.
Lúc này cửa phòng bị mở ra, Bạch Cẩm Niên trầm mặc nhìn vào cảnh tượng trong phòng.
Đường Mạch cả người bị Trình Nhiên ôm lấy ngồi ở trên ghế, chân còn bị Ôn Lễ đang ngồi bên dưới nắm lấy, Đường Mạch chỉ biết nhỏ giọng phản khán. Nhìn kiểu gì cũng giống như cậu đang bị ức hiếp.
Bạch Cẩm Niên bước vào phòng, lạnh giọng nói: "Tôi muốn đem bạn cùng phòng của tôi về."
Trình nhiên đương nhiên sẽ không chịu buông tay, Đường Mạch còn đang say, ai biết tên này muốn làm gì cậu ấy, Ôn Lễ cũng tiến lên chặn trước mặt Bạch Cẩm Niên.
Không khí hết sức căng thẳng, tràn đầy mùi thuốc súng, lúc này Đường Mạch bật khóc, nước mắt "lạch cạch lạch cạch" rơi như mưa. Ba người đồng thời đều cứng lại rồi, Trình Nhiên nhanh tay buông tra cậu, Ôn Lễ lập tức dỗ: "Mạch Mạch ngoan, không khóc không khóc."
Đường Mạch khóc càng thương tâm, âm thanh không rõ nói: "Người xấu... Muốn, muốn uống rượi, nấc."
"Được rồi, dẫn cậu đi uống." Bạch Cẩm Niên nói.
"Thật, thật sao?" Đường Mạch nín khóc nói.
Bạch Cẩm Niên gật đầu, Đường Mạch liền nhảy xuống ghế, nhào vào lòng anh, hai ôm lấy anh, giống như sợ anh đổi ý, miệng cười như tên ngốc nói: "Đi!"
Bạch Cẩm Niên thở dài ôm Đường Mạch lên, lần này Trình Nhiên cùng Ôn Lễ cũng không ngăn cản. Chỉ có thể đi theo sau Bạch Cẩm Niên, đi được nửa đường thì Đường Mạch đã ngủ rồi. Bạch Cẩm Niên ôm cậu về phòng, đắp chăn cẩn thận rồi mới ra ngoài.
Đường Mạch là giả vờ ngủ, chờ đến mọi người đều đi thì mới ngồi dậy, cả gương mặt đỏ bừng vùi vào gối đầu.
"Xấu hổ chết đi được, Tiểu O, có đạo cụ nào xoá hết ký ức không?" [Có, nhưng ký chủ mua không nổi.
Đường Mạch quả thật uống say, đến khi Bạch Cẩm Niên vào phòng thì cậu mới tỉnh lại. Thấy tình hình không đúng, Đường Mạch lập tức mượn tích phân của Tiểu O mua một đạo cụ tên củ hành. Tác dụng quá mạnh, hương cay nồng sộc thẳng vào mắt, nước mắt của cậu vô pháp khống chế mà cứ chảy ra. "Lần sau không bao giờ dùng nó, xấu hổ chết đi được!"