Mà lời giải thích của Thiệu Thẩm dành cho tôi chính là bồi thường kinh tế cho Mạnh Vãn Ngọc.
Bày ra trước mắt mọi người một màn chính chủ bạch nguyệt quang trở về, thế nhân quả nhiên vẫn là thế thân.
Mạnh Vãn Ngọc rất thích Thiệu Thẩm, gần như là thích tới mức đánh mất bản thân mình.
Cô ta chưa bao giờ được Thiệu Thẩm công khai, cũng thường xuyên nghe thấy tai tiếng của hắn và người phụ nữ khác bên ngoài.
Nhưng Thiệu Thẩm chỉ dùng một câu chơi đùa với người phụ nữ đó thôi đã đủ để Mạnh Vãn Ngọc cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn 5 năm.
Từ hai mươi tuổi tới hai mươi lăm tuổi.
Thanh xuân của một người phụ nữ có thể có được mấy lần 5 năm.
Khi bọn họ ở bên nhau, tuy Thiệu Thẩm cho cô ta không ít đồ vật chất, nhưng luôn mất kiên nhẫn với cô ta.
Hắn không thèm để ý tới sở thích của cô ta, cũng không quan tâm cô ta đã chờ hắn bao lâu.
Bởi vì Thiệu Thẩm biết Mạnh Vãn Ngọc thích hắn nên sẽ vui vẻ chịu đựng.
Thích tới mức hắn cảm thấy dù hắn có đối xử với cô ta ra sao, cô ta vẫn sẽ mãi thích hắn.
Hắn luôn nắm chắc phần thắng đối với cô ta.
Vậy nên hắn chỉ ỷ lại vào việc cô ta thích hắn mà thôi.,
Ngày hôm đó khi rời đi, tôi quay đầu, hỏi lại Thiệu Thẩm câu mà hắn đã từng hỏi tôi: “Anh sẽ không hối hận đó chứ?”
Hắn bình tĩnh buông chén trà xuống, dường như đã nhìn thấu mọi thứ. Hắn trả lời tôi: “Anh biết mình đang làm gì.”
Tôi chỉ lạnh lùng ừm một tiếng, không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
06.
Từ ngày Mạnh Vãn Ngọc lấy tiền rời đi không chút lưu luyến.
Tôi bắt đầu xem diễn.
Dù là Thiệu Thẩm đang ở tiệc rượu với pháo hoa nở rực rỡ ngoài ban công.
Hay là Thiệu Thẩm thường hay xem điện thoại.
Đều để lộ hai chữ -- nôn nóng.
Dường như hắn không nghĩ ra vì sao hắn đã khống chế tốt như vậy, tự tin Mạnh Vãn Ngọc yêu hắn như vậy lại có thể dứt khoát đoạn tuyệt với hắn như thế.
Ngay từ đầu, sự tự phụ và tự tin khiến hắn không thèm để ý tới.
Sau này, trong một đêm mất ngủ, hắn gọi điện thoại cho Mạnh Vãn Ngọc.
Hắn còn đang suy tư lấy cớ gì cho cuộc gọi này thì đã phát hiện có một giọng nữ máy móc truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
Hắn đã bị chặn.
Nhất thời hắn cũng không biết là tức giận nhiều hơn hay hoảng sợ nhiều hơn.
Hắn sai người điều tra lịch trình gần nhất của Mạnh Vãn Ngọc.
Phát hiện sau khi cô ta rời khỏi hắn không chỉ sống rất tốt, mà sự nghiệp lại càng không ngừng phát triển.
Khi cô ta ở bên Thiệu Thẩm, Thiệu Thẩm chưa bao giờ giới thiệu tài nguyên hay nhân vật lớn nào cho cô ta.
Vì trong mắt Thiệu Thẩm, giá trị thương mại của cô ta vẫn chưa đủ.
Mạnh Vãn Ngọc cũng không nói gì. Nhưng ngày qua ngày, hắn liên tục rắc muối và sương vào miệng vết thương đã chảy máu đầm đìa.
Rời khỏi Thiệu Thẩm, Mạnh Vãn Ngọc được một đạo diễn lớn để ý, trở thành nữ chính trong một bộ phim truyền hình.
Nam chính trong phim này tên là Lục Sanh.
Anh ta cũng khá để ý tới Mạnh Vãn Ngọc. Điều này khiến cho Thiệu Thẩm có chút khó chịu.
Vì thế hắn lấy thân phận người đầu tư, đối tác của nhà họ Lâm chúng tôi để xuất hiện trong buổi tiệc ra mắt phim của cô ta.
Nhưng khi nhận được điện thoại Mạnh Vãn Ngọc gọi bảo tôi đi đón Thiệu Thẩm uống say, tôi vẫn cảm thấy bị xúc phạm.
Sau khi tôi quay trở lại Lương Thành, cũng chỉ mới gặp mặt hai người này một hai lần mà thôi.
Hành vi tùy tiện thêm tôi vào “vở kịch tình cảm” của bọn họ khiến tôi vô cùng khó chịu.
Ban đầu tôi còn có chút đồng cảm với Mạnh Vãn Ngọc.
Cảm thấy một cô gái tốt như vậy lại bất hạnh rơi vào cái bẫy của Thiệu Thẩm.
Còn cảm thấy có chút tiếc nuối cho cô ta.
Nhưng đối với những cô gái say đắm trong tình yêu, có khuyên cũng vô ích, mà cũng chẳng thể khuyên được.
Huống hồ gì trong mắt cô ta, tôi còn là tình địch của cô ta. Lại càng không có thân phận để khuyên nhủ.
Nhưng giờ phút này dường như Mạnh Vãn Ngọc đã tỉnh táo lại, quyết định sẽ không yêu Thiệu Thẩm nữa.
Nhưng cô ta lại cho rằng tôi sẽ có hành động dây dưa không rõ với Thiệu Thẩm. Điều này khiến tôi vô cùng phản cảm.
Giọng cô ta lạnh lùng, nói bản thân không có quan hệ gì với anh Thiệu, hy vọng tôi tới đón hắn, sau đó tiêu sái rời đi.
Nhưng việc này có liên quan gì tới Lâm Sở tôi?
Giọng cô ta nhẹ nhàng, mềm mại, dường như còn muốn nói gì nữa.
Tôi không nghe thêm nữa, vươn tay cúp điện thoại.
Điều này khiến tôi nhớ tới khoảng thời gian trước.
Đã mấy năm không trở về Lương Thành, tôi có hơi không quen đường.
Hơn nữa đêm mưa, xe còn bị hỏng.
Tôi liền đăng lên wechat một bài viết: “Ai ở gần đây có thể cho tôi quá giang một đoạn không.”
Không biết là kẻ nào lắm mồm nói với Thiệu Thẩm.
Tôi mơ hồ nghe điện thoại của hắn. Còn chưa nói gì, đã nghe thấy hắn căng thẳng nói với tôi: “Tiểu Sở, em đừng sợ, em đứng yên đó, anh lập tức sẽ qua đón em!”
Cực kỳ khó hiểu.
Nhưng nghe nói, hôm đó sau khi Thiệu Thẩm cúp điện thoại liền thu dọn đồ đạc đứng dậy, cầm chìa khóa chạy ra ngoài.
Để lại mình Mạnh Vãn Ngọc bầu bạn với bánh sinh nhật tuổi 25.
Ngồi một mình trong phòng khách đón gió đêm thật lâu...
Còn tôi thì sao? Tôi sẽ chờ hắn sao? Sẽ cảm động vì hành động đó của hắn sao?
Dĩ nhiên là không, vì tôi đã sớm qua cái tuổi dễ hở chút là cảm động vì những việc nhỏ rồi.
Sau khi hắn cúp điện thoại không lâu, tôi đã tìm được người tới giúp mình rồi.
Chính là anh trai Thiệu Thẩm, Thiệu Viêm.
Ngồi trên xe Thiệu Viêm, nhận lấy khăn lông mà anh ấy đưa cho tôi. Sau khi lau hết nước mưa trên tóc, tôi khẽ chửi thề: “Hình như em trai anh bị điên nặng rồi.”
Người đàn ông ngồi trên ghế lái khẽ cười, cũng không hề cảm thấy mạo phạm vì tôi mắng chửi em trai ruột của anh ấy.
Bởi vì anh ấy cũng đáp lại tôi một câu: “Thật trùng hợp, anh cũng cảm thấy vậy.”
07.
Cúp điện thoại của Mạnh Vãn Ngọc.
Dĩ nhiên tôi không đi đón Thiệu Thẩm.
Tôi thậm chí đã quên đi việc này chỉ sau một giây.
Bởi vì lần say rượu này là hắn cố tình lên kế hoạch cho Mạnh Vãn Ngọc.
Trong ánh nhìn kinh ngạc của một đám người, hắn mơ mơ màng màng kêu tên Mạnh Vãn Ngọc.
Cực kỳ giống như người thất tình thổ tổ tình cảm của chính mình sau khi say rượu vậy,
Hắn tin Mạnh Vãn Ngọc vẫn còn yêu hắn, sẽ không mặc kệ hắn đâu. Hắn phải diễn cho toàn bộ đoàn phim xem.
Bao gồm cả tên nam chính Lục Sanh kia.
Nhưng kết quả tối đó lại không như hắn mong muốn.
Bởi vì Mạnh Vãn Ngọc chỉ cầm túi xách, cất bước rời đi trên đôi giày cao gót không quay đầu lại.
Để lại mình Thiệu Thẩm u ám, tức giận tới mọi người chẳng dám thở mạnh.
Lúc này Thiệu Thẩm chỉ cảm thấy Mạnh Vãn Ngọc đối xử với hắn như vậy là vì còn đang giận hắn.
Hắn chỉ cần kiên nhẫn dỗ dành thì Mạnh Vãn Ngọc yêu hắn hơn cả bản thân sẽ quay trở lại bên hắn.
Ban đầu Mạnh Vãn Ngọc đúng là không thể quên đi Thiệu Thẩm, không thể kết thúc với Thiệu Thẩm dễ dàng như lời cô ta nói.
Dù sao đó cũng là người mình yêu 5 năm.
Cô ta vẫn có chút mong đợi với hắn.
Lúc trước tôi đã từng nói, khi một người quá say đắm vào tình yêu sẽ không thể khống chế bản thân và điều khiển suy nghĩ của mình.
Bởi vậy, khi tôi tới phim trường thị sát với tư cách là nhà đầu tư chân chính.
Mạnh Vãn Ngọc lần nữa cho rằng tôi tới thị uy với cô ta.
Kỳ thực lúc ban đầu tôi còn định giải thích với cô ta một chút.
Mãi tới khi tôi nhìn thấy ánh mắt ấm ức, không cam lòng lại còn có chút hâm mộ.
Tôi biết dù có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Tôi giải thích nhưng trong mắt cô ta lại trở thành một loại hình thức khiêu khích khác.
Mà đúng là tôi không tới đây vì cô ta.
Đúng lúc giá trị thương mại của cô ta đủ, nên mới có cảnh chúng tôi gặp mặt lần nữa.
Nhưng trên đời này thứ không thiếu nhất là mấy tin đồn nhảm nhí.
Hơn nữa hai người chúng tôi giống nhau tới bảy tám phần.
Những ánh mắt tò mò, tọc mạch với những tiếng xì xào bàn tán như con dao sắc bén cứa vào tim Mạnh Vãn Ngọc.
08.
Tôi tới phim trường thị sát là vì tiền lời đầu tư.
Còn Thiệu Thẩm tới lại là vì có ý đồ khác.
Loại người như hắn khi không muốn thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình thì sẽ tìm cho mình một lý do gì đó.
Giống như việc hắn từng tìm Mạnh Vãn Ngọc, còn một hai đòi người ta tới làm thế thân.
Bởi vậy khi hắn kêu tên tôi, đi về phía tôi, tôi biết ngay bệnh “điên” của hắn lại tái phát rồi.
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng cảnh báo bản thân – không được trở mặt, không được trở mặt.
Rồi giả vờ nở nụ cười chào đón hắn.
Nhưng tên đạo diễn kia lại là một kẻ ngốc. Ông ta không hề nhìn ra sóng gió giữa tôi và Thiệu Thẩm.
Cũng không nhìn thấy đôi mắt dán chặt vào người Mạnh Vãn Ngọc của Thiệu Thẩm.
Ông ta dùng đủ mọi từ ngữ chúc phúc mình biết trong đời cho tôi và Thiệu Thẩm.
Mỗi một câu ông ta nói, mặt Mạnh Vãn Ngọc bên cạnh lại trắng thêm một phần.
Mãi tới khi cô ta không chịu nổi nữa, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi có chút khó chịu, xin phép đi trước.”
Cô ta đi rất nhanh, nhanh tới mức không nhìn thấy nữ phụ số 2 cố ý vươn chân ra.
Vì thế hai người chúng tôi cùng ngã lăn lên trên mặt đất, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Hiện trường lập tức trở nên rối loạn.
Mà Thiệu Thẩm lại gọi tên tôi, theo bản năng đi tới đỡ tôi.
Trong thoáng chốc đó, tôi thật sự không thể nhịn được nữa.
Gì mà thể diện gia tộc, gì mà lễ nghi giáo dưỡng.
Trong nháy mắt tôi đều quên sạch. Tôi hất tay Thiệu Thẩm đưa tới theo phản xạ.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, xém chút nữa không thu lại được “lớp mặt nạ dối trá” của mình.
Sau khi mọi người ba chân bốn cẳng đỡ tôi dậy.
Thiệu Thẩm mới đưa mắt nhìn qua Mạnh Vãn Ngọc té ở bên cạnh.
Hắn khó chịu nhìn cô ta, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Cô đang làm cái gì vậy? Còn không mau xin lỗi Lâm Sở đi.”
Cơ thể Mạnh Vãn Ngọc cứng đờ, hàng lông mi khẽ run rẩy như cánh bướm uyển chuyển.
Cô ta không ngờ mình cũng ngã xuống đất, cũng bị thương, nhưng Thiệu Thẩm chẳng những không quan tâm cô ta ngược lại còn chỉ trích cô ta.
Tôi đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng thầm mắng Thiệu Thẩm. Hắn lần nữa lấy danh nghĩa của tôi làm tổn thương Mạnh Vãn Ngọc.
Mạnh Vãn Ngọc lúng ta lúng túng một lúc lâu rồi mới lên tiếng. Vừa kêu tên tôi thì tôi đã giơ tay ngăn lại.
Tôi nhìn qua ánh mắt những người xung quanh, bọn họ đồng loạt cúi đầu.
Bọn họ rất trông chờ nhìn vở kịch của ba người chúng tôi.
Mà tôi lại không muốn làm con khỉ bị động trong đoàn xiếc.
Tôi lần nữa nhường nhịn là vì đồng cảm với Mạnh Vãn Ngọc.
Bây giờ xem ra, có một câu nói rất đúng. Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Tôi im lặng không nói gì nhưng không phải để mặc Thiệu Thẩm và Mạnh Vãn Ngọc cuốn tôi vào giữa bọn họ.
Còn nữa –
Trước mắt bao người và ánh nhìn kinh ngạc của Thiệu Thẩm, tôi đi tới trước mặt nữ diễn viên phụ sau lưng hắn.
Cô ta tự cho là mình che giấu rất tốt, còn nở cười với tôi.
Như thể đang ám chỉ cho tôi biết: “Xem đi, cô Lâm, tôi đã giúp cô trừng trị con khốn giành người đàn ông của cô rồi.”
Dĩ nhiên tôi cũng lễ phép mỉm cười với cô ta.
Sau đó bỗng nhiên vươn tay, đẩy cô ta xuống hồ nước phía sau trong tiếng thét chói tai của cô ta.
Cùng với đó là lạnh lùng nói với cô ta: “Cô bị cấm sóng.”
Vẫn chưa xong, tôi còn quay người, nói trước mặt Thiệu Thẩm, Mạnh Vãn Ngọc và đoàn làm phim: “Bộ phim này, nhà họ Lâm chúng tôi rút tiền đầu tư.”
Để lại ba người hai mắt nhìn nhau, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Dĩ nhiên sẽ có người hỏi, Thiệu Thẩm có tiền như vậy, tôi rút vốn đầu tư chẳng lẽ hắn không đầu tư vào cho Mạnh Vãn Ngọc sao?
Nhưng đáng tiếc, dù hắn có là Thiệu Thẩm, nhưng trong tình huống cuộc liên hôn đã là ván đóng thành thuyền.
Hắn cũng sẽ không vì một người phụ nữ mà khiến hai bên khó xử.
Đây là hiện thực.
Không phải Thiệu Thẩm lấy danh nghĩa nhà của tôi đi đầu tư cho Mạnh Vãn Ngọc sao?
Không phải Mạnh Vãn Ngọc cảm thấy rời khỏi Thiệu Thẩm có thể tự mình vươn lên sao?
Một người đàn ông không muốn từ hôn, chỉ dựa vào danh tiếng bạch nguyệt quang là tôi để che giấu nội tâm của mình.
Một người phụ nữ hèn mọn luôn cảm thấy bạch nguyệt quang luôn nhắm vào mình.
Hai người các người, xin lỗi, tôi không rảnh chơi cùng.
Tôi là người làm ăn kinh doanh, không phải vai phụ chứng kiến cho tình cảm của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT