Tôi là bạch nguyệt quang của Thiệu Thẩm, là mối tình đầu đã kết thúc trong vô vọng của hắn.

Mạnh Vãn Ngọc là đóa hoa hồng nhỏ, là sugar baby do Thiệu Thẩm nuôi dưỡng, và cũng là – thế thân của tôi.

Cô ta giống tôi sáu bảy phần, nhưng tính cách của chúng tôi lại khác nhau một trời một vực.

Lúc mới bắt đầu yêu đương với Thiệu Thẩm, cô ta nghĩ là chỉ mình cô ta đơn phương.

Cô ta cũng cho rằng hắn đồng ý là bởi vì cô ta khá giống tôi.

Mạnh Vãn Ngọc dĩ nhiên rất yêu Thiệu Thẩm. Phụ nữ trên đời này không cách nào thoát khỏi một chữ tình của đàn ông.

Nhưng cô ta rất biết kiềm chế. Trong lòng cô ta biết rõ nếu tôi đã về thì cô ta sẽ chẳng còn vị trí nào trong lòng Thiệu Thẩm nữa.

Cô ta vừa tỉnh táo, lại vừa say đắm.

Vậy nên khi Thiệu Thẩm chuyển hết toàn bộ tài sản qua danh nghĩa của cô ta, cô ta đã hiểu rõ ý của hắn.

Cô ta cầm tiền, thong thả rời đi không chút lưu luyến.

Rất đúng với câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Trong mắt cô ta, tôi là ánh trăng trên trời mà Thiệu Thẩm không có được, là người chiến thắng trong cuộc tình thế thân của cô ta.

Dĩ nhiên cô ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho những năm Thiệu Thẩm lạnh nhạt và vô tình với cô ta.

Còn Thiệu Thẩm thì sao?

Hầu hết trong các bộ tổng giám đốc bị vả mặt phải theo đuổi lại vợ, ban đầu hắn sẽ không thèm để ý tới, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ thì vô cùng hối hận và đau khổ.

Dĩ nhiên bạch nguyệt quang như tôi ở trong mắt hắn sẽ chẳng còn là gì cả.

Nhưng bọn họ đã tính sai rồi.

Khúc mắc tình cảm bọn họ liên quan gì tới tôi?

Tôi có tiền, có nhan sắc, lại có tuổi trẻ.

Bọn họ dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ dây dưa không rõ với một người đàn ông chỉ biết đi tìm thế thân? Dùng hành động của người thứ ba để khơi dậy tình cảm của bọn họ dành cho đối phương?

Theo tôi thì, thật sự có chút – xin lỗi vì sức nặng của hai chữ tình cảm này.

02.

Lần đầu tiên tôi và Mạnh Vãn Ngọc gặp mặt là khi cô ta vừa mới đi dự lễ trao giải về.

Bộ lễ phục dạ hội màu lam nhạt tương phản với da thịt trắng nõn lạnh lùng của cô ta, mang tới một vẻ đẹp an nhiên, điềm tĩnh.

Khi cô ta thấy tôi, đôi mắt rất bình tĩnh.

Kỳ thực cô ta che giấu rất tốt, nhưng có lẽ vì hoàn cảnh gia đình nên tôi biết cách nhìn mặt đoán ý.

Vậy nên chút mất mát và bàng hoàng thoáng qua đáy mắt cô ta cũng đã bị tôi thấy được trong lúc lơ đãng.

Giọng cô ta rất êm tai, chậm rãi và du dương.

Tôi lịch sự chào hỏi cô ta rồi rời đi nhưng cô ta lại gọi tôi lại.

Tôi tò mò quay đầu nhìn cô ta.

Nghe lời cô ta nói xong, mới biết cô ta hiểu lầm ý đồ khi tới đây của tôi.

“Cô Lâm... Lâm Sở, cô đừng lo lắng, tôi thu dọn đồ xong sẽ dọn ra khỏi biệt thự Tây Uyển.”

Tôi nghe vậy không nói gì, chủ yếu cũng vì quá kinh ngạc nên không biết phải trả lời sao.

Dù sao thì tôi cũng chưa từng gặp phải trường hợp này.

Chỉ đành duy trì nụ cười khách sáo nhìn cô ta.

Nhưng ánh nhìn thản nhiên của tôi dường như khiến cô ta có phần chật vật và lo lắng.

Tay cô ta gắt gao nắm chặt góc váy tơ tằm.

Sau này tôi mới biết được, lúc này cô ta đang suy nghĩ – tình cảm mãnh liệt mấy năm của cô ta lại không được đáp lại bất cứ thứ gì, mà người đứng ngoài như tôi lại thắng hết tất thảy.

Kỳ thực tôi và cô ta gặp mặt thực sự không thể nào ngẫu nhiên hơn được.

Tôi nhận được lời mời tới tham dự hoạt động từ một người bạn.

Nhưng vào lúc này, trong mắt Mạnh Vãn Ngọc, có lẽ là tôi cố ý tới vì cô ta.

Suy nghĩ này khiến lòng tự trọng của cô ta bị đè nặng.

Thấy tôi không nói gì, cô ta đứng lên, lịch sự chào tạm biệt tôi rồi xoay người rời đi.

Cô ta sợ mình sẽ thất thố trước mặt tôi.

Nghĩ rồi, tôi gọi cô ta lại, định chỉ điểm cho cô ta bằng một câu: “Cô Mạnh, có một số việc đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Cô ta khách sáo nói cảm ơn tôi, tỏ vẻ như đã tiếp nhận ý tốt của tôi.

Nhưng nhìn sự mất mát trên mặt cô ta, tôi biết là cô ta không hiểu.

Hoặc là cô ta không muốn hiểu.

Mà tôi cũng không hiểu vì sao một cô gái có tất cả mọi thứ lại trở nên tự ti tới vậy chỉ vì một người đàn ông.

03.

Tôi và Thiệu Thẩm từng có một đoạn tình cảm trong quá khứ.

Nhưng nó là lúc còn học đại học, chuyện đó không có nghĩa là tôi phải giữ hiếu ba năm vì đoạn tình cảm này.

Vì thế khi nghe bạn bè nói Thiệu Thẩm tìm một người thế thân tôi, tôi có chút “nghẹn họng”

Cái “nghẹn họng” này không phải là vì tôi còn nhung nhớ Thiệu Thẩm.

Mà là cảm thấy người đàn ông này không kiềm chế được chính mình đã thế còn một hai lấy lý do thâm tình của mình để mèo mả gà đồng.

Hầu như những người khác đều không nghĩ vậy. Bọn họ sẽ nói: “Lâm Sơ, thật hâm mộ cậu, có thể có được một người đàn ông si mê cậu như Thiệu Thẩm.”

Nhưng tôi cảm thấy, hắn dùng danh nghĩa của tôi ra làm lý do để tra tấn tình cảm của một cô gái khác, khiến tôi cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.

Hắn nhung nhớ tôi, si mê tôi mà lại đi tìm một thế thân giống như tôi.

Tôi còn có thể trở lại quê nhà sao?

Chỉ cần tôi trở về, sẽ trở thành chuyện của bạch nguyệt quang và người thay thế sao?

Dù tôi có điên cũng không muốn dây dưa không rõ với người như vậy.

04.

Nhưng đôi khi, người xui xẻo thì dù có uống nước lạnh cũng sẽ bị buốt răng.

Lần này tôi về cũng có liên quan tới Thiệu Thẩm.

Lý do gây ra rất đơn giản, cũng rất máu chó.

Đối với những người có gia thế như chúng tôi mà nói, không có gì khác ngoài liên hôn thương nghiệp.

Điều này khiến tôi rất khó chia tay với hắn.

Trong kinh doanh của người lớn, phẩm chất cơ bản nhất là khiêm tốn và bao dung, không trở thành thù với các gia tộc khác.

Nhưng Mạnh Vãn Ngọc không kinh doanh, cô ta không hiểu được sự “dối trá” này của chúng tôi. Hơn nữa cô ta bị tình yêu của mình làm ngu muội rồi.

Cô ta chỉ biết cô ta đã đợi Thiệu Thẩm rất lâu, nhưng hắn lại muốn “ở bên” bạch nguyệt quang là tôi.

Còn Thiệu Thẩm, anh ta hồ đồ nhưng lại nghĩ là mình hiểu rõ... Anh ta cũng cho rằng mình phải ở bên “ánh trăng sáng của lòng mình”.

Cuộc trò chuyện của tôi và Thiệu Thẩm không hoàn toàn tốt đẹp như Mạnh Vãn Ngọc nghĩ.

Dĩ nhiên tôi không thể phản đối cuộc liên hôn đầy mâu thuẫn này.

Bởi vì nó sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của ba mẹ về tôi cũng như dự định kinh doanh của tôi.

Tôi cũng không muốn trả giá cho mối tình vướng mắc của bọn họ, càng không muốn trở thành người bảo vệ cho tình yêu của bọn họ một cách vô lý.

Nhưng còn Thiệu Thẩm, hắn không chỉ tuấn tú, điển trai, còn là một người đàn ông biết cách khiến phụ nữ mê mẩn.

Hắn còn là thương nhân.

Dĩ nhiên là hắn không đồng ý từ hôn.

Hắn cũng giống như Mãnh Vãn Ngọc, coi việc an bài kịch bản bạch nguyệt quang cho tôi là một lẽ “dĩ nhiên”.

Hắn nhìn tôi với ánh mắt thâm tình như khi còn yêu tôi: “Lâm Sơ, anh sẽ cho em một lời giải thích.”

Tôi cạn lời. Một là bị hắn chọc tức.

Hai là cảm thấy bản thân rất đen đủi.

Nhưng bất luận tôi có nói rõ với hắn rằng tôi không muốn kết hôn thế nào thì đều bị hắn đẩy ngược trở lại.

Lời nói của hắn cho tôi một ý tứ duy nhất, đó chính là –

Dù hắn có thực sự thích Mạnh Vãn Ngọc, hắn cũng biết rõ thân phận và địa vị của mình. Hắn không muốn kết hôn với Mạnh Vãn Ngọc vì hắn biết rõ mình muốn gì.

Mà tôi chính là đối tượng kết hôn tốt nhất của hắn.

Tôi có ích với hắn nhất, điểm này không thể nghi ngờ.

Hắn cũng biết trước giờ con người tôi bị ám ảnh về mặt tình cảm, dù sao chúng tôi cũng từng yêu đương ba năm.

Trong vòng giao thiệp của chúng tôi, phần lớn các cuộc hôn nhân đều không theo ý mình, mà chỉ là một hình thức giao dịch thương nghiệp khác.

Chỉ cần thấy không có trở ngại gì, ai chơi của người nấy là được. Chuyện này vô cùng bình thường.

Vậy nên chuyện hắn mất công xử lý Mạnh Vãn Ngọc chỉ là để cho tôi xem thôi.

Hắn muốn nói cho tôi biết, Lâm Sơ, anh cho em đủ mặt mũi rồi nên em đừng làm loạn nữa, cuộc hôn nhân này không thể hủy được.

Dáng vẻ đó làm tôi nhớ tới hắn lúc tám năm trước cũng từng tự cao nói với tôi như vậy: “Lâm Sơ, rời bỏ anh, em nhất định sẽ hối hận.”

Hối hận hay không thì tôi không biết, dù sao tôi cũng không hối hận.

Cuộc nói chuyện này rốt cuộc tan rã trong sự không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play