“Có phải tôi gây thêm phiền toái cho cô không?”
Chu phu nhân là một người phụ nữ có tấm lòng thiện lương, bà ấy xây dựng thiện đường ở ngoại ô, bà ấy có thể cứu tế những người ăn xin thì sao có thể ghét bỏ mẹ tôi được.
“Nào có phiền phức gì, chỉ là sợ chiêu đãi không chu đáo thôi.”
Bà ấy châm trà cho mẹ tôi, mẹ đưa tay ra nhận.
Sau khi nhìn thấy bàn tay nứt nẻ của mẹ, bà không khỏi nhíu chặt lông mày.
Mẹ tôi hoảng sợ như chim, vội vàng giấy tay lại: “Tôi, tôi xin lỗi.”
Chu phu nhân hít một hơi thật sâu rồi kêu nô tì đi ra ngoài, bà ấy cầm tay của mẹ tôi, ánh mắt hiền từ trìu mến.
“Chao ôi, sao lại thế này? Ở đây không có ai cả, cô cứ yên tâm nói với tôi đi.”
Mẹ tôi xấu hổ cười, ngại ngùng rụt tay lại, Chu phu nhân không buông tay, ngược lại vạch những vết thương đó ra.
“Cũng…cũng không có gì, cha mẹ Nhược Sinh đều đã qua đời, sau khi chúng tôi thành thân, vì để trợ cấp cho chàng ấy học hành nên cái gì tôi cũng làm, từ bán tào phớ, thêu thùa đến giặt quần áo…những công việc nhỏ nhặt này tôi đều làm hết, dù có vất vả nhưng kiếm được tiền.”
Chu phu nhân đau lòng đến mức đỏ bừng cả mắt.
“Vậy sao lại có những vết thương sâu thế này? Cô không được nói dối tôi!”
Mẹ không để bụng.
“Nhược Sinh là thư sinh, sao có thể làm việc nhà nông được, đây đều là do tôi lên núi đốn củi thì bị.”
Chu phu nhân giận tím mặt.
“Cô đối xử với hắn tốt như vậy, hắn…! Uổng công hắn đọc sách thánh hiền nhiều năm như thế! Những thứ đọc được đều bị chó tha đi hết rồi, hắn dám đối xử với cô thế này! Tôi sẽ vạch tội hắn với ngự sử! Để xem xem mũ ô sa tên đầu hắn bảo trụ được như thế nào!”
Mẹ tôi lắc đầu, rụt rè nắm lấy bàn tay kia của Chu phu nhân.
“Không, phu nhân, cô hiểu lầm Nhược Sinh rồi, chàng ấy đối xử với tôi rất tốt, chàng ấy đã đồng ý với tôi sau khi thi đậu sẽ báo đáp tôi thật tốt rồi, tôi chỉ là một người nhà quê, bây giờ trở thành vợ nhà quan bởi sự nỗ lực không từ bỏ của chồng, chẳng có khì tôi không hài lòng cả.”
Sự thương hại trong mắt Chu phu nhân như muốn tràn ra ngoài.
Người mẹ tội nghiệp của tôi không biết rằng bản thân đang bị đặt cược vào ván cờ khi nào thì cha tôi sẽ bỏ rơi người vợ nghèo hèn này rồi nở mày nở mặt rước Hứa Vi Lan - đích nữ phủ tể tướng vào cửa.
Bà ấy hít một hơi thật sâu, dùng khăn tay lau nước mắt.
“Cô ngây thơ quá, sẽ có lúc bị hắn bán đi lấy tiền đấy.”
Mẹ tôi lắc đầu.
“Không đâu! Nhược Sinh đối xử với tôi tốt lắm, tình cảm của chúng tôi cũng rất sâu bền, tôi là ân nhân cứu mạng của chàng ấy đó! Lúc ban đầu chúng tôi định tình cũng là vì chàng ấy bán mình chôn cha, tôi tiêu hết cả tiền tích góp bấy lâu để thay chàng an táng cha mình…”
Mẹ tôi ngượng ngùng nói, vẻ mặt đầy nũng nịu như một cô gái mới biết yêu.
Chu phu nhân nhìn mẹ vô cùng đau lòng.
Sau khi yến hội kết thúc, chúng tôi về nhà trước, Chu phu nhân còn tặng cho mẹ mấy hộp thuốc cao.
“Đây đều là tôi sai người chuẩn bị hết, một ngày ba lần, sau bốn tháng vết sẹo trên tay cô sẽ mờ dần.”
Mẹ tôi thụ sủng nhược kinh, đôi mắt lập tức đỏ hoe, bà ấy gần như nghẹn ngào mà nhìn Chu phu nhân.
“Tô có thể đến thăm cô thường xuyên không?”
Bà ấy cúi thấp đầu thật hèn mọn.
“Tôi xuất thân thấp kém, lại không có tiếng tăm, tôi biết bọn họ đều chê cười tôi, chỉ có cô là không chê tôi lỗ mãng quê mùa, còn đối xử tốt với tôi.”
Chu phu nhân vỗ vai mẹ tôi rồi lau nước mắt thay bà.
“Cô đến lúc nào cũng được, phủ nhà tôi luôn luôn có một chỗ trống dành cho cô.”
Sau khi chúng tôi rời đi, chẳng cần đến một khắc đồng hồ, chuyện giữa mẹ và cha tôi đã lan truyền khắp giới phu nhân ở kinh thành.
Ai ai cũng biết cha tôi được mẹ tôi mua về.
Đối với ông ấy, mẹ tôi là người đã giúp ông sống lại, cũng là người đã cung cấp nuôi dưỡng ông trong những năm tháng học hành.
Chu phu nhân là người phụ nữ nổi tiếng trong kinh thành, khi thấy hai nhà phân gia không công bằng thì họ đều tìm bà ấy đến để giải thích thay.
Tốc độ lan truyền những lời này có lẽ cũng do bà ấy góp một tay.
Bà ấy thương mẹ tôi, cố gắng mưu toan dùng lời đồn để ngăn chặn cha tôi và phủ tể tướng, để cho mẹ tôi có một con đường sống.
Đây cũng chính là điều mà mẹ tôi muốn.
05
Cha tôi bị ngôn quan tố giác khắt khe vợ mình, lão tể tướng nhận lỗi thay cha tôi nhưng mục đích của mẹ tôi đã đạt được.
Tên của bà được xuất hiện trước mặt bệ hạ, sự việc đã lọt vào tai Hoàng Đế.
Dù cha tôi có muốn bịt miệng đồng liêu thì cũng không dám vứt bỏ mẹ tôi.
Ông ấy gia nhập dưới trướng lão tể tướng, sau đó sự nghiệp vẫn luôn suôn sẻ nhưng đó là do lão tể tướng dọn sẵn cho ông ấy, ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người.
Vị trí của cha tôi bây giờ chính xác là vị trí của người khác, nhờ một câu của lão tể tướng mà cha tôi được ngồi lên.
Tiếng tăm lẫy lừng của ông ấy khiến rất nhiều người không thích.
Cha tôi vừa về đến phủ là vào phòng mẹ tôi ngay lập tức rồi hất rổ đồ thêu của mẹ xuống.
“Ai cho phép cô ăn nói bậy bạ bên ngoài? Không phải cô muốn tôi bị bãi quan mới cam tâm đấy chứ?”
Mẹ tôi hoang mang, bối rối.
“Mình, em, em làm sai gì sao?”
Đối mặt với hai hàng nước mắt của mẹ, ngọn lửa trong tim cha tôi càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cô không cần giả bộ với tôi, cô nói ở bên ngoài…”
Nói đến đây, cha tôi á khẩu không trả lời được bởi những chuyện lan truyền bên ngoài đều là sự thật.
Ông ấy vốn dĩ không có tư cách gì để khiển trách mẹ tôi, cuối cùng ông ấy chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng ta là chuyện riêng, ai bảo cô ra ngoài nói để bây giờ người ta đồn ầm ĩ lên, ngay cả bệ hạ cũng trách tôi khắt khe cô, cô hài lòng chưa?”
Mẹ lắc đầu, vẻ mặt tủi thân.
“Có đâu mình, Chu phu nhân chỉ hỏi chuyện giữa em với mình, em mới nói tình cảm giữa hai ta vô cùng tốt, mấy năm nay mình chăm sóc em tốt không thể tả, sau khi thi đậu lập tức đón em vào kinh, tình nghĩa năm đó em thay mình an táng cho cha, Chu phu nhân còn nói chúng ta là vợ chồng ân ái thế gian hiếm có.”
Cha tôi á khẩu không trả lời được, đối mặt với người mẹ ngây thơ chất phác của tôi, những việc ông ấy làm có vẻ ghê tởm đến cực điểm.
Tất cả sự lên án từ bên ngoài là do ông ấy tự chuốc lấy mà thôi.
Nếu không phải ông ta cẩn thận hơn thì những thứ mà mẹ tôi kể ra sẽ trở thành những lời ca ngợi ông ta trọng tình trọng nghĩa chứ không phải là chuyện ông ta khắt khe với vợ, bạc tình bạc nghĩa như bây giờ.
Sau khi cha tôi rời đi, mẹ tôi thay đổi thái độ tủi thân mờ mịt trước mặt cha thành vẻ mặt bình thản, bà nhặt đồ thêu trên đất lên, phủi sạch bụi bặm, tiếp tục thêu thùa.
Bà ấy đang thêu quà tặng cho Chu phu nhân, mẹ mang theo túi thơm vào chùa để khai quang.
Mẹ tôi thành thạo Thục thêu*, nhất là kiểu thêu hai mặt sống động như thật.
(Thục thêu - hàng thêu đất Thục, thuộc tỉnh Tứ Xuyên
Thục thêu là loại hình được lưu giữ và truyền thừa lâu đời nhất Trung Quốc, nó có một nét quyến rũ riêng với gam màu tươi sáng, tinh tế, đường kim mũi chỉ tinh xảo, phong phú đứng đầu trong các loại tranh thêu nổi tiếng hiện nay.)
Chu phu nhân đích thân tiếp đón mẹ tôi.
Mẹ tôi mặc bộ đồ mộc mạc, cẩn thận từng li từng tí tặng túi thơm cho Chu phu nhân.
“Tôi không có nhiều tiền, cũng không mua được loại vải tốt nhất, đây là thứ tốt nhất mà tôi lấy tiền tích góp ra mua được, nghe nói cô yêu thích hoa lan nên tôi có thêu ở phía trên, tôi đã mang lên chùa để khai quang rồi, có thể đảm bảo cho cô bình an.”
Chu phu nhân vô cùng ngạc nhiên: “Kỹ năng thêu của cô thật tuyệt! Cái túi này so với thợ thêu trong cung còn đẹp hơn ấy chứ.”
Mẹ tôi sợ hãi lắc đầu: "Không, không dám."
Bà ấy do dự hồi lâu rồi mới lắp bắp mở miệng:
“Nghe nói cô mở thiện đường cứu tế, ở đó có rất nhiều phụ nữ chạy nạn khổ cực, tôi, tôi muốn đóng góp một phần sức mọn của tôi, dạy họ thêu thùa để sau này họ có thể ổn định cuộc sống, có thể kiếm miếng cơm manh áo, tự lực cánh sinh.”
Mẹ tôi khó nhọc nói xong, hai mắt Chu phu nhân rưng rưng.
Mấy năm nay Chu phu nhân xây dự thiện đường cứu tế chỉ có một mình chiến đấu, từ trước đến giờ không có bất kỳ quý nữ nào chủ động gia nhập cùng với bà ấy.
Mẹ tôi là người đầu tiên chủ động ngỏ ý tham gia.
“Được, vừa hay tôi cũng đang định tìm thầy dạy thêu cho họ, nhưng kỹ năng tốt thì đều là thợ thêu độc quyền cho các gia đình quý tộc ở kinh thành, đâu có chịu hạ mình đến thiện đường cứu tế đâu, hơn nữa bọn họ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền ở thiện đường.”
Mẹ tội vội vàng nói: “Tôi không cần tiền, không cần tiền đâu.”
Chu phu nhân tựa như gặp được tri kỷ, kéo tay mẹ tôi nói rất nhiều, bà ấy kể hết cho mẹ tôi nghe lý tưởng cũng như niềm tin của mình.
Mẹ tôi là người rất biết lắng nghe, thỉnh thoảng còn trả lời đôi câu được Chu phu nhân khen ngợi.
Chu phu nhân nhìn mẹ tôi với đôi mắt sáng lấp lánh.
Sau khi về nhà, nhà cửa bừa bộn, cha tôi say như chết, một đống bầu rượu lăn lông lốc.
Khi nhìn thấy mẹ tôi, ông ta áy náy khóc lóc.
“Hứa…Hứa Vi Lan có thai, đứa bé là con của tôi, tôi có lỗi với mình, Dao nương.”
Ông ấy gào khóc om sòm, mẹ tôi ngã gục xuống đất nhưng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Cha tôi nhào đến nắm lấy tay của mẹ: “Dao nương, cô ấy là đích nữ phủ tể tướng, không thể làm vợ lẽ được, mình, mình có thể chịu ấm ức làm vợ lẽ của tôi không, nhường vị trí vợ cả cho cô ấy?”
Trái tim mẹ tôi như tro tàn, bà nhìn cha tôi, một lúc lâu sau đôi môi khô khốc của bà mới mấp máy: “Được, em làm lẽ cho mình.”
Cha tôi thấy đã đạt được mục đích mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy cầm lấy tay của mẹ tôi, chân thành tha thiết nói: “Dao nương, mình tin tôi đi, một ngày nào đó tôi sẽ bù đắp cho mình, nhà họ Hứa quá cường thịnh trên quan trường, tôi không dám đánh cược nếu không cả mình và con đều sẽ phải chết.
Tôi với mình là vợ chồng biết bao nhiêu năm rồi, không ai có thể so sánh được, trong lòng tôi chỉ có một mình mình thôi.”
Mẹ tôi nắm tay tôi dẫn về phòng, lúc này ánh mắt của bà ấy vô cùng lạnh lùng, bà hỏi tôi: “Con có nhớ đường đi đến nhà Chu phu nhân thế nào không?”
Tôi gật đầu.
“Sau ngõ nhà bà ấy có bán kẹo hồ lô ạ.”
Mẹ tôi dạy tôi mấy câu, sau khi tôi học thuộc rồi, bà ấy nhéo mạnh vào eo tôi một cái, tôi lập tức bật khóc.
Bà ấy dặn tôi: “Nhanh đi tìm bà ấy đi!”
Gã sai vặt ngoài cửa nhà họ Chu quen tôi, thấy tôi khóc tê tâm liệt phế hắn hốt hoàng đưa tôi vào trong.
Lúc trông thấy Chu phu nhân, tôi xông đến quỳ dưới chân bà ấy, khóc lóc không ngừng: “Chu phu nhân, người là người tốt, cầu xin người hãy cứu mẹ con! Cha con muốn cưới người khác làm vợ, muốn mẹ con làm lẽ, mẹ con định tự tử…”
Chu phu nhân lập tức mang theo người về nhà tôi, lúc bà ấy đến trên mặt đất vương đầy máu, mẹ tôi cắt cổ tay.
Lúc cha tôi đến thì Chu phu nhân đã nhờ thầy thuốc băng bó cho mẹ tôi rồi.
Chu phu nhân để hai tì nữ biết võ công của mình ở lại chăm sóc cho mẹ tôi.
Bà ấy chỉ vào mặt cha tôi căm hận mà nói:
“Đồ vô ơn nhà ngươi muốn giẫm lên máu của người vợ nghèo hèn của mình để một bước lên mây, tôi khinh, ngươi cứ nằm mơ đi!”
Mặt cha tôi tái nhợt, bổ nhào vào mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh khóc không thành tiếng.
“Không làm vợ lẽ, không làm vợ lẽ nữa, tôi không làm quan nữa, Dao nương, tôi ở nhà với mình, mình đừng làm tôi sợ…”
Cuối cùng mọi chuyện vỡ lở, cha của Chu Phu nhân vốn là kẻ thù ở quan trường với cha của Hứa Vi Lan.
Bây giờ đã như vậy thì càng không thể buông tha.
Cuối cùng vẫn là mẹ tôi lui một bước, làm bình thê, cho Hứa Vi Lan vị trí vợ cả.
Cũng bởi vậy thanh danh của họ ở kinh thành khác nhau một trời một vực.
Hứa Vi Lan phải bồi thường cho mẹ tôi rất nhiều tiền tài theo lệnh của lão tể tướng.
Trước mặt cô ta, mẹ tôi vẫn khiêm tốn như cũ, tràn đầy cảm kích với cô ta.
06
Sau khi Hứa Vi Lan vào cửa, cha tôi hoàn toàn bị trói buộc chung thuyền với lão tể tướng.
Lão tể tướng dẫn dắt ông ấy vào trung tâm chốn quan trường, cha tôi bắt đầu tranh quyền đoạt lợi.
Phần lớn thời gian ông ấy đều không ở nhà, nhưng mỗi ngày ông vẫn sẽ viết thư cho mẹ.
Đây là thời kỳ ông thăng quan tấn tước, ông ấy cần rất nhiều thành tựu để trèo lên vị trí cao hơn.
Vì cướp chồng của người khác, thanh danh của Hứa Vi Lan bị ảnh hưởng rất nhiều, bạn tốt ngày xưa bây giờ đều xấu hổ vì đã kết giao với cô ta.
Cô ta cô đơn chốn khuê phòng, người mang thai thường hay suy nghĩ nhiều, mà người mà cô ta hay tiếp xúc nhiều nhất vẫn là mẹ tôi.
Hứa Vi Lan phòng bị mẹ tôi đủ điều, cũng không tín nhiệm mẹ tôi.
Còn mẹ tôi thì chăm sóc cô ta mỗi ngày, nào là nấu canh, nào là nói chuyện, mẹ tôi đối xử với cô ta tốt không gì bằng.
Thế nhưng cô ta đã không cảm kích thì thôi còn nhiều lần nhục mạ mẹ tôi.
Tôi hỏi mẹ: “Sao mẹ lại làm như vậy? Mẹ không ghét Hứa Vi Lan sao?”
Mẹ tôi lắc đầu thở dài: “Nếu không phải cô ấy đui mù mà đi coi trọng cha con thì sao hai mẹ con ta có thể ở trong căn nhà lớn như vậy được, sao có thể sống cuộc sống như bây giờ.”
“Cô ấy kiêu ngạo, không gánh vác được chuyện lớn, cha con không ở nhà thời gian dài, cô ấy bồn chồn, tính tình nóng nảy nếu ảnh hưởng đến đứa con thì phải làm sao?”
“Nếu cái thai này là con trai, vị trí của chao con sẽ càng thêm ổn định, bây giờ con cũng lớn rồi nên hiểu được cách để mưu sinh.”
Ngày Hứa Vi Lan sinh con, cha tôi bị phái đi cứu tế, không thể về nhà được.
Cô ta khó sinh suýt chết, mẹ tôi bôn ba khắp nơi vì cô ta, thậm chí còn đích thân ở bên cạnh che chở cho cô ta nữa.
May là mẹ tròn con vuông, sau khi biết chuyện, lão tể tướng vô cùng vui vẻ, tặng rất nhiều quà.
Cha tôi cũng vui mừng khôn xiết, Hứa Vi Lan dành tất cả thời gian cho cha tôi, còn việc chăm sóc đứa bé tự nhiên lại đổ dồn lên mẹ.
Lúc cha tôi đến thì mẹ đang bế em bé và đọc Tống Từ ru nó ngủ.
Cha tôi bật cười: “Làm sao nó hiểu được?”
Trước đây lúc cha mẹ tôi còn mặn nồng, cha tôi sẽ dạy mẹ tôi đọc sách viết chữ, cũng là để gia tăng thêm tình cảm.
Mẹ tôi cười nói: “Đọc chơi thôi.”
Sau khoảng thời gian tĩnh dưỡng, mẹ tôi không cần phải thêu thùa, làm việc nặng nhọc để mưu sinh nữa, thời gian rảnh đều chăm sóc bản thân nên trẻ lại không ít.
Ở nhà cha tôi không có phòng riêng, chỉ có phòng mẹ tôi và phòng của Hứa Vi Lan.
Hứa Vi Lan vừa sinh xong, không thể ở chung phòng được, ngoài hai ngày mới về nhà cha tôi ở bên cạnh Hứa Vi Lan ra thì đều ở trong viện của mẹ tôi.
Khi biết tin mẹ tôi có bầu, Hứa Vi Lan tức đến mức muốn ra tay với mẹ tôi nhưng bị ma ma bên người ngăn cản.
Mấy tháng sau, mẹ tôi sinh hạ một bé trai, Hứa Vi Lan như muốn phát điên.
Mẹ tôi uống phải thuốc, phía dưới không ngừng chảy máu, cũng không thể nào quan hệ được nữa, lúc này Hứa Vi Lan mới thôi.
Lúc này cha tôi đã là quan tứ phẩm rồi nhưng ông ấy còn muốn tiến lên cao hơn.
Trước đây tôi vẫn còn nhỏ, không biết mẹ tôi đã làm gì để tôi có đủ cơm ăn áo mặc, thậm chí còn được đi học đọc sách.
Tôi chỉ biết bản thân chưa bao giờ bị bạc đãi cả.
Đến khi tôi nhận ra thì tôi đã được mọi người khen ngợi là tài nữ.
Khi cha tôi trở thành một quan viên cốt cán thì lão tể tướng đã đến tuổi về hưu, cha của Chu phu nhân tiếp nhận vị trí của lão.
Lão tể tướng sắp mất quyền, cũng từ khi đó, tiệc chiêu đãi của cha tôi lại tăng lên.
Trên người ông ấy dính đầy mùi hương son phấn, Hứa Vi Lan bắt đầu cãi nhau với ông thường xuyên hơn.
Nhưng cha tôi không còn là một quan viên bé nhỏ lúc đầu nữa, bây giờ ông ấy đã được tham gia vào chính sự, sao có thể cúi đầu với Hứa Vi Lan được.
Bọn họ cãi nhau liên miên, lúc đầu Hứa Vi Lan trở về nhà mẹ đẻ, ca tôi còn đi đón.
Nhiều lần sau đó, cha tôi không thèm đi nữa, ngược lại, lão tể tướng khuyên nhủ Hứa Vi Lan quay về.
Bọn họ chỉ trong vòng tám năm từ một đôi vợ chồng ân ái trở thành đôi vợ chồng bất hòa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT