Hóa ra, tôi chỉ là một nhân vật phụ thê thảm trong truyện. Tôi cầm 100 triệu rời khỏi đây.
Sau đó lại không cam lòng, lén về nước muốn giành lại quyền nuôi con.
Nhưng đứa con mà tôi sinh ra chỉ thân thiết với Thi Niệm.
Nó căn bản không thèm nhận người mẹ là tôi, ngược lại còn xem tôi như một nỗi ô nhục.
Tôi không chịu nổi đả kích này, càng ngày càng thêm điên điên khùng khùng.
Đến cuối cùng, tôi thậm chí còn muốn thuê sát thủ giết Thi Niệm. Cuối cùng bị Tạ Tân Bắc đích thân đưa vào bệnh viện tâm thần.
Chưa đến mấy năm đã chết trong bệnh viện.
Đây là kết cục của tôi trong truyện.
Nhưng bây giờ, Thi Niệm sắp về nước. Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì một đêm điên cuồng tối hôm qua chính là nguyên nhân khiến tôi có thai.
Hai lần cuối cùng tối hôm qua, là hai lần duy nhất mà tôi và Tạ Tân Bắc không dùng phương pháp tránh thai nào trong gần hai năm mà chúng tôi ở bên nhau.
Thật ra, những chuyện này có lẽ đều nằm trong kế hoạch của Tạ Tân Bắc.
Vì Thi Niệm, vì muốn cho cô ta một đứa con.
7
Lúc trước, chỉ cần ở Bắc Kinh, cho dù có muộn đến mấy thì Tạ Tân Bắc đều sẽ về nhà.
Nhưng lần này lại khác. Đã suốt hai ngày tôi không nhìn thấy bóng dáng anh.
Tôi gửi WeChat cho anh, đều không thấy tăm hơi.
Gọi điện thoại thì vẫn bắt máy.
Nhưng vẫn lời ít mà ý nhiều như trước kia.
“Mấy ngày nay công ty rất bận.”
“Em ở nhà có thấy chán thì có thể ra ngoài uống trà, đi dạo phố.”
“Ngoan, nhớ rõ, không được giảm béo.”
“Vậy khi nào thì anh về?”
“Qua 2 ngày nữa anh sẽ về,”
Tạ Tân Bắc cúp máy, trong tài khoản của tôi lại có thêm 500 vạn.
Anh gửi một tin nhắn WeChat cho tôi: “Em muốn mua cái gì thì mua.”
Thật ra lúc trước, mỗi lần Tạ Tân Bắc chuyển khoản cho tôi, tôi đều nhắn lại rất nhiều nhãn dán cho anh.
Hoặc là nói một đống lời ngon tiếng ngọt, tận tâm tận tụy làm một sugar baby có trách nhiệm. Dỗ sugar daddy vui vẻ cực kỳ.
Nhưng lần này, tôi nhìn chằm chằm vào khung hội thoại, một lúc lâu sau mới nhắn hai chữ: “Cảm ơn.”
Tạ Tân Bắc vẫn không trả lời.
Buổi chiều ngày thứ ba, tôi nhìn thấy tin tức trên TV.
Đại lão Tạ Tân Bắc kín tiếng, từ trước đến nay vẫn luôn ru rú trong nhà, bỗng nhiên phô trương lộ diện ở sân bay để đón người khác.
Mà người được anh ấy đón, đúng là mối tình đầu trong truyền thuyết, Thi Niệm.
Hình ảnh trên TV cho thấy Tạ Tân Bắc và Thi Niệm được rất nhiều vệ sĩ vây quanh, bảo vệ chặt chẽ.
Toàn bộ hành trình, dường như tôi không hề nhìn thấy được mặt của Thi Niệm.
Tạ Tân Bắc bảo vệ cô ấy thật tốt.
Không giống như tôi. Trên các loại báo lá cải của Bắc Kinh, thỉnh thoảng đều có ảnh chụp lén hoặc video quay lén của tôi.
Mối tình đầu nâng niu trong lòng bàn tay, so với sugar baby vui chơi qua đường đương nhiên không thể đối xử giống nhau được.
Tôi tắt điện thoại, đi xuống lầu.
Người làm đã sớm chuẩn bị xong bữa tối.
“Không cần chờ anh ấy, đêm nay anh ấy không về.”
Tôi ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa lên bắt đầu tận hưởng món ngon.
Tôi ăn rất nghiêm túc.
Dù sao, đây hẳn là lần cuối cùng tôi ăn một bữa thịnh soạn trong biệt thự của Tạ Tân Bắc.
8
Tạ Tân Bắc từng nói sau hai ngày nữa sẽ về nhà.
Từ trước đến nay, anh luôn là người nói chuyện biết giữ lời.
Cho nên, tôi chọn đêm mà Thi Niệm về nước để đi. Anh đang bận tình cảm thắm thiết với người trong lòng, căn bản không nhớ nổi khi nào tôi rời khỏi đây.
Tôi không mang theo quần áo trang sức.
Thẻ ngân hàng mà trước đó Tạ Tân Bắc cho tôi, tôi vẫn để ở chỗ cũ.
Nhưng tôi có một tấm thẻ ngân hàng khác, đứng tên tôi, có khoản tiền tiết kiệm lên đến 8 con số.
Là số tiền kiếm được sau khi bán căn hộ đầu tiên mà Tạ Tân Bắc tặng cho tôi.
Mẹ tôi mất đã lâu, bố tôi lấy vợ sinh con cách đây hơn chục năm rồi cắt đứt liên lạc với tôi.
Sau khi rời Bắc Kinh, tôi thực sự không biết phải đi đâu.
Tôi chỉ tình cờ mua được vé máy bay.
Trước khi lên máy bay, điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên.
Trong hai năm qua, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi nào của Tạ Tân Bắc.
Nhưng lần này, tôi không trả lời cho đến khi tiếng chuông kết thúc.
Tất nhiên anh ấy sẽ không gọi thêm cuộc gọi nào nữa.
Tôi lập tức tắt máy, tháo sim điện thoại ra rồi bẻ nát nó.
Lúc xách vali bước lên ống lồng để đi vào máy bay, tôi không khỏi ngoái lại nhìn.
Bắc Kinh ban đêm không có sao, sương mù dày đặc.
Thực ra tôi thực sự không thích Bắc Kinh.
Tôi chỉ thích một người ở Bắc Kinh.
Lúc này,
Tạ Tân Bắc châm một điếu thuốc.
Lại lần nữa gọi vào số điện thoại mà anh đã sớm thuộc lòng.
Ngoài ý muốn là, trong điện thoại phát ra giọng nữ lạnh như băng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Tạ Tân Bắc nhíu mày, lại lần nữa nhấn phím gọi.
Lại giống hệt như vừa nãy.
Anh dập tắt điếu thuốc, xoay người bước về bàn, duỗi tay cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.
Thi Niệm đứng dậy muốn ngăn cản, Tạ Tân Bắc lại né tránh bàn tay của cô ấy: “Mọi người cứ việc chơi, lần sau tôi mời khách.”
“Tân Bắc…” Thi Niệm rưng rưng như muốn khóc.
Tạ Tân Bắc sải bước rời đi, không thèm quay đầu lại.
Vừa mới bước lên xe, còn chưa kịp đóng cửa lại, Tạ Tân Bắc đã trầm giọng dặn dò tài xế: “Lái xe nhanh một chút, trở về biệt thự số 1.”
9
Chiếc xe lao như bay về phía trước. Cùng lúc đó, mưa gió ập đến.
Tài xế nhìn thoáng về phía sau qua kính chiếu hậu, nắm chặt tay lái, càng thêm chuyên tâm lái xe, cũng không giảm tốc độ dù chỉ một chút.
Cũng may cả đoạn đường này chỉ bị hoảng sợ chứ không có nguy hiểm.
Cuối cùng khi xe đi vào cổng biệt thự, trực tiếp dừng lại ngay dưới lầu.
Người hầu đã sớm chờ ở ngoài, bung cây dù màu đen ra bước đến đón.
Tạ Tân Bắc khom lưng bước xuống xe, câu đầu tiên là hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Cô Giang ăn xế xong thì lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
Tạ Tân Bắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không dừng bước, tiếp tục bước lên lầu.
Trong phòng không mở đèn, cả tầng lầu cũng chìm trong một mảnh đen nhánh tĩnh lặng.
Đáy lòng Tạ Tân Bắc cảm thấy có chút khác lạ.
Mấy năm nay, Giang Sơ Đường chưa từng bỏ sót cuộc gọi nào của anh.
Mỗi lần anh về nhà, cho dù có trễ đến thế nào đi chăng nữa thì phòng khách vẫn mở một chiếc đèn, hành lang lầu hai cũng sẽ sáng đèn.
Người hầu ngồi xổm xuống muốn giúp Tạ Tân Bắc thay giày.
Tạ Tân Bắc lại giơ tay ngăn cản: “Tôi lên lầu xem cô ấy thế nào.”
Bên trong biệt thự, khắp bốn mùa nhiệt độ ổn định, nhưng Tạ Tân Bắc thậm chí còn không thèm cởi áo khoác đã chạy thẳng lên lầu.
10
Cửa phòng ngủ chính hé mở, bên trong tối om.
Tạ Tân Bắc đứng ngoài cửa, ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn cửa.
Trong nhất thời, có một lực cản khó hiểu chống lại.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, suy nghĩ của anh cũng bị kéo về.
Tạ Tân Bắc đẩy cửa ra: “Đường Đường.”
Nhưng trong phòng không có tiếng ai đáp lại.
Chăn trên giường được gấp gọn gàng, hai chiếc gối đầu vẫn như trước được đặt sát cạnh nhau thân mật.
Nhưng trên giường lại không có ai.
Tạ Tân Bắc đứng cạnh cửa một lúc mới cất bước vào phòng.
Ánh đèn sáng soi tỏ căn phòng.
Mọi thứ trước mắt vẫn quen thuộc như trước.
Thậm chí trên bàn trang điểm của em ấy, những chai chai lọ lọ bình thường vẫn dùng đều ở nguyên vị trí lúc trước.
Nhưng trên mặt bàn lại có một tấm thẻ ngân hàng, bên cạnh còn một tờ giấy.
Trong lòng anh đột ngột trầm xuống.
Cầm tờ giấy trên bàn mở ra, bên trên chỉ có hai dòng chữ ngắn ngủi.
“Anh Tạ, hai năm qua, được anh chăm sóc, em vô cùng biết ơn.
Quãng đời còn lại, chúc anh bình an suôn sẻ, hạnh phúc viên mãn.
Giang Sơ Đường thân gửi.”
Tạ Tân Bắc chậm rãi đặt tờ giấy kia xuống.
Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt của anh.
Bình tĩnh, lạnh lùng, đáy mắt trầm lặng không một gợn sóng nhỏ.
Nhưng chỉ có mình anh biết, ngọn lửa không tên trong lồng ngực bập bùng lên xuống, dội vào lồng ngực tựa như muốn thiêu rụi tất cả.
Từ trước trước đến nay anh vẫn luôn bình tĩnh, làm mọi việc luôn thận trọng khắc chế.
Nhưng giờ phút này nếu Giang Sơ Đường ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ mất khống chế, chắc chắn sẽ “trừng phạt” em ấy đến khi ngoan ngoãn mới thôi.
Tạ Tân Bắc xoay người bước ra ngoài.
Dưới lầu, thư ký cùng quản gia đề đứng im chờ đợi.
Anh cau mày, lạnh giọng nói với thư ký: “Đổi toàn bộ quản gia và người hầu trong biệt thư đi.”
“Cậu chủ…”
“Nhất Hào Viện không nuôi người nhàn rỗi với những người vô dụng.”
Anh hờ hững mở miệng, thản nhiên nhìn một đám người hoảng hốt luống cuống trước mặt.
Anh lại cụp mắt xuống, nhẹ nhàng tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, khẽ xoay khớp cổ tay.
Nhưng giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Nếu người hoàn hảo trở về, coi như các người may mắn.”
“Nhưng nếu cô ấy rơi mất một cọng tóc, các người nên lường trước hậu quả.”
Tiếng mưa rơi rào rào, mọi người trong phòng chỉ loáng thoáng nghe được một câu: “Liên hệ bên hàng không, tra xem người đang ở đâu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT