Nó nghe nói kẹo rất ngọt, nhưng từ nhỏ tới giờ nó chưa từng được ăn kẹo bao giờ, không biết ngọt là vị như thế nào. Có một lần nó cực kỳ muốn thử, nghe lời Đại Quân, nó quỳ xuống chui qua đũng quần cậu ta, nhưng Đại Quân lại không giữ chữ tín.
Nó tức quá đánh cậu ta một trận, rồi nhặt giấy gói kẹo mà bọn họ ném dưới đất lên liếm láp.
Hứa Gia An khẽ nuốt nước dãi, giật lấy viên kẹo hoa quả trong tay Hứa Dao.
Dù sao trước kia quần áo trong nhà đều do nó giặt mà, nãy nó im lặng là vì nó đang nghĩ tại sao Hứa Dao lại trở nên khác thường cho nó tiền, và Hứa Dao lấy tiền ở đâu ra.
Một vị ngọt xưa nay chưa từng được ăn thử tan chảy trong cổ họng.
Hứa Gia An chỉ hận không thể nuốt luôn, nhưng lại sợ tan nhanh quá không kịp nếm đủ vị ngọt ấy.
Đứa bé này đang cười phải không? Được ăn một viên kẹo mà đã thỏa mãn? Hứa Dao kinh ngạc nhíu mày.
Lúm đồng tiền trên má Hứa Gia An rất giống của cô ở thời hiện đại, và đây là lần đầu tiên cô thấy thằng bé tỏ ra thoải mái như vậy.
Sau khi giặt quần áo xong, hai mẹ con trở về nhà, mỗi người có tâm tư khác nhau.
Đột nhiên một cô gái trẻ tuổi đeo tay nải chéo người, mặc quần áo sợi tổng hợp gọi Hứa Dao lại.
Ánh mắt cô gái kia nhìn Hứa Dao mang theo sự khinh miệt và đắc chí khó hiểu.
Tới khi bóng dáng Hứa Gia An xuất hiện trong tầm mắt, cô ta lập tức nhíu mày, thốt lên:
"Sao nó vẫn còn ở với chị?!"
Đối diện với ánh mắt như trêu cười của Hứa Dao, Hứa Lan Hương khẽ giật mình.
Từ khi nào mà chị họ vốn mềm yếu như bánh bao này lại có khí thế mạnh mẽ như vậy? Suýt thì dọa được cô ta rồi.
Nhưng Hứa Lan Hương nhanh chóng lấy lại tinh thần, khoác tay Hứa Dao rồi nhiệt tình nói.
"Chị à, em có một chuyện siêu tốt muốn nói cho chị đây. Bên phó xưởng trưởng của xưởng dệt nhả ra rồi! Đồng ý gặp mặt chị."
"Bố mẹ người ta là cán bộ lớn, còn người ta năm nay ba mươi tuổi, tuấn tú phóng khoáng, chỉ có một con trai, điều kiện cực kỳ tốt, chỉ là hơi kén chọn, cứ muốn cưới một cô vợ, không thì làm gì tới lượt chúng ta, nhỉ?"
"Nhưng mà điều kiện nhà anh ấy rất tốt, chắc chắn không thể nào để người khác nuôi con mình rồi."
Hứa Dao gỡ tay Hứa Lan Hương ra, nghiêng đầu nhìn về phía con trai phản diện.
Bóng dáng gầy yếu của cậu nhóc đứng thẳng tắp, hàng mi rậm hơi rũ xuống, che khuất đôi mắt đen láy xinh đẹp, yên lặng lắng nghe mà không nói một lời, giống như thứ mà hai người họ bàn tán không phải là tương lai của cậu bé.
Trái tim của Hứa Dao chợt nhói lên.
Hứa Lan Hương là em gái họ của nguyên thân, nhỏ hơn cô năm tuổi.
Lúc trước khi nguyên thân để mắt đến nhân viên chiếu phim, không thể thiếu việc mỗi ngày Hứa Lan Hương đều rủ rỉ bên tai cô rằng nhân viên chiếu phim xuất sắc cỡ nào.
Nguyên thân bỏ thuốc mạnh cho nhân viên chiếu phim là chiêu mà Hứa Lan Hương nghĩ ra.
Phụ nữ làm công quá khổ cực, không bằng nói đôi câu dễ nghe dỗ dành đàn ông, bán con đi, gả cho một người đàn ông tốt rồi sống an nhàn, đó cũng là do Hứa Lan Hương đề nghị.
Có thể nói, nguyên thân và đứa con trai nhân vật phản diện đi đến hoàn cảnh này, không thể thiếu sự trợ giúp của Hứa Lan Hương.
Tại sao nguyên thân lại tin tưởng Hứa Lan Hương như vậy?
Bởi vì Hứa Lan Hương được xem như người học cao nhất trong thôn, người trí thức đánh rắm cũng thấy thơm!
Hứa Lan Hương thi được vào trường trung học tốt nhất trong huyện với thành tích xuất sắc vượt trội.
Giáo viên cũng khen rằng cô ta rất triển vọng trở thành sinh viên đại học đầu tiên của thôn Hạ Hà.
Công nhân là bát sắt, còn sinh viên là chén vàng, là cán bộ dự bị!
Tiếng tăm của nguyên thân thối nát bao nhiêu thì danh tiếng của Hứa Lan Hương tốt đẹp bấy nhiêu, hai người họ giống như hai sự tồn tại đối lập nhau ở thôn Hạ Hà.
Hơn nữa mỗi một ý tưởng mà Hứa Lan Hương nghĩ ra đều mang danh nghĩa là vì tốt cho Hứa Dao.
Đầu óc của nguyên thân không thông minh, cũng chỉ nghe lời của người có văn hóa, nên bị lừa hết lần này đến lần khác.
Tên phó xưởng trưởng kia cũng không phải người tốt đẹp gì, vợ trước bị gã ta sẩy tay đánh chết, sau đó còn chà đạp thêm vài cô gái trẻ.
Nguyên thân lớn lên xinh đẹp, suýt chút nữa đã bị gã ta tóm được.