"Mẹ định bán con, phải không?"
Cậu bé ngửa đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là sự lạnh lùng không chút ấm áp, ánh mắt như bị phủ trong mây mù, sắc mặt trấn tĩnh hệt như đang nói về người khác.
Hứa Dao nhìn chằm chằm cậu nhóc này với ánh mắt phức tạp, rồi lại nhìn điều kiện hoàn cảnh chó ăn đá gà ăn sỏi xung quanh, cô khẽ kêu rên một tiếng.
Tin xấu: Cứ tưởng nằm mộng xuân kiều diễm ướŧ áŧ, kết quả thì hóa ra là thật, lại còn trúng số độc đắc, đẻ ra một đứa con!
Tin tốt: Chẳng phải chịu đau đã được làm mẹ!
Tự dưng được một cậu con trai, lẽ ra Hứa Dao nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng một tiểu thư nhà giàu sinh sống ở thế kỷ 21, ngủ biệt thư đi xe sang như cô, lại đi tới cái thế giới năm 79 thiếu ăn thiếu mặc, còn một mình nuôi con, cô biết phải sống thế nào?
Càng khỏi nói tới việc sau này con trai của cô sẽ trở thành nhân vật phản diện âm u ác độc, tâm lý biếи ŧɦái, luôn chống đối nam chính mọi lúc mọi nơi.
Ý thức thế giới nhận thấy sự kháng cự của Hứa Dao, bèn nhấn mạnh trong đầu cô.
[Chú ý, vì cô đi nhầm vào chiều không gian song song, linh hồn nhập vào cơ thể của "Hứa Dao" của thế giới này, ngủ với người không nên ngủ, ngoài ý muốn sinh ra nhân vật phản diện, làm cho tiểu thế giới sụp đổ.]
[Cô phải cứu rỗi nhân vật phản diện nhỏ này, để tránh cậu bé hắc hóa, phải dẫn dắt cậu ta thành người tốt.]
Ý thức thế giới thông báo hai câu rồi chuồn, mặc kệ Hứa Dao có hô có gọi thế nào trong đầu, nó cũng không đáp lại.
Trong hình ảnh mà nó phát cho Hứa Dao xem.
Sau này khi nhân vật phản diện trưởng thành, hắn bắt người mẹ đẻ ngược đãi mình hồi nhỏ, nhốt trong phòng tối, dùng roi da quật liên tục...
Nghĩ tới cảnh bị treo như cá khô, quất thành con quay, Hứa Dao rợn hết tóc gáy.
Mà thời điểm cô xuyên tới đây đúng là nguyên thân đang định bán nhân vật phản diện cho nhà không sinh được con ở công xã hàng xóm.
Gia đình đó mua nhân vật phản diện không lâu thì sinh hạ con ruột, bắt đầu không đánh thì mắng nhân vật phản diện.
Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng sinh sống trong gia đình đó, tính cách của nhân vật phản diện lại càng méo mó.
"Mẹ cởi trói cho con đi, con không chạy đâu. Con còn ước được tới nhà người khác hưởng phú ấy."
Cậu bé nhìn cặp vợ chồng xa lạ đang tới gần, cậu khẽ đưa lưng lại, quật cường giơ đôi tay bị trói lên.
Trên khuôn mặt xinh xắn ấy là vẻ lạnh nhạt hờ hững, không hề có chút đau lòng nào khi bị mẹ ruột bỏ rơi, chỉ có đôi môi khẽ mím là tiết lộ chút tâm tư khác.