Cả ngày hôm thứ bảy, Dược Đan đi trông thi cả ngày nên không gặp mặt anh như mọi ngày nữa.
Giữa trưa nắng ngày hôm ấy, Sau khi coi thi hết buổi sáng văn phòng dành cho giáo viên bị hỏng điều hòa cho nên trải qua buổi trưa là hôm ấy là một điều vô cùng khó chịu của sự nóng bức.
“Dược Đan lớp em trực nhật về hết chưa?”
Tinh Yến cầm sách bài thi của học sinh đặt trên bàn mồ hôi nhễ nhãi ướt hết lưng áo.
“Giờ này chắc cũng về rồi mà bình thường bọn nó cũng đâu ở lại muộn như vậy đâu để em lên coi”
Tinh Yến: “Ừ chị thấy bọn nó hú hét gì trên tầng hai đấy nghe ghê lắm em ạ!”
Nghe vậy cô cũng vội chạy lên tầng xem phòng học lớp mình.
Ngoài hành lang mấy đứa con trai cầm chổi đứa thì cầm thùng rác nhìn như đánh nhau.
“Mày có hót rác đi không? Tao không chờ mày nữa tao đi về đây”
Trong lớp có mấy thằng con trai nhà gần nên hay đi cùng nhau hôm nay một đứa ở lại trực nhật nên đứa kia nên cũng ở lại chờ.
“Tại đứa nào ăn kẹo cao su bôi hết ra nền nhà tao quét mãi nó không vào”
Một đứa bất lực nhìn bã cao su đen nhèm dính dưới sàn.
“Ra kia vặt lá mít hót vào… eo ôi bẩn quá!”
“Ê Thái quyển vở lấy trang giữa cho tao, ông bảo vệ lần trước bắt tao vì vặt hoa lá bị phạt đấy”
Dược Đan lắng nghe hết cuộc hội thoại của mấy đứa học sinh lớp mình.
“Mấy em trực nhật nhanh lên còn đi về nghỉ ngơi chiều còn thi” - Dược Đan nhìn lớp như bãi rác khi đám con trai trực nhật.
“Trực sạch vào chiều lớp khác thi”
Cô không thể chịu nổi khi nhìn vào trong lớp coi như còn nguyên.
“Vầng cô bọn em đang làm đây mà”
khoảng bảy phút sau, sự dẫn dắt và chỉ đạo không gian lớp học cũng sạch sẽ một chút rồi Dược Đan cho chúng nó về.
Đầu giờ chiều, ve sầu ngoài vườn trường kêu inh ỏi như chuông báo giờ vào thi sắp bắt đầu.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của cuối học kỳ, sao hôm nay học sinh sẽ được nghỉ một tuần để giáo viên chấm thi.
Dược Đan vừa gửi thông báo lên nhóm lớp đã diễn ra sự nhốn nháo vui mừng sắp được nghỉ dài ngày.
Khoảng ba rưỡi chiều trong giờ giải lao sau gần hai tiết coi thi.
Cô được tin nhắn từ Cao Hoàng Kiệt nội dung xoay quanh có đói không, có khát không để anh đặt đồ.
Đi ra ngoài cổng trường nhận bánh ngọt được ship từ cửa hàng tay xách lách mang túi to túi nhỏ học sinh nhìn vào khiến cô thấy hơi ngại. Nhưng rồi cũng mang bánh đó chia sẻ cho giáo viên đồng nghiệp.
“Dược Đan… em lắm tiền đặt bánh đắt vậy chị thấy cửa hàng này một cái bánh cũng gần 100.000 đồng đó!”
Một chị đồng nghiệp hơn cô một con giáp thắc mắc điều này cũng đúng thôi nghề giáo viên thì làm gì mà dư giả chứ?
Dược Đan chỉ cười trừ đáp: “Hình như hôm nay được giảm giá”
Lấy tạm lý do nào đó…
…
Khoảng chín giờ tối.
Mai Anh bước ra từ phòng tắm còn bốc hơi nước nóng kín hết cửa kính.
Cô nàng quấn đúng chiếc khăn tắm ngang người che chắn, tóc còn ướt nước nhỏ giọt.
Cao Nhất Điển đang đứng ngoài ban công hút thuốc anh không xoay người đứng quay lưng về phía bên ngoài.
“Anh…”
“Anh…!”
Mai Anh gọi tên người tình của mình,
không thấy hồi đáp từ người đàn ông Mai Anh nhẹ nhàng đi đến ôm anh từ đằng sau, hai cánh tay luồn vào khe ôm lấy eo.
“Hôm nay nhà vắng người em chán quá!”
Mai Anh tựa đầu vào lưng Cao Nhất Điển, giọng nói khác thường so với giao tiếp với những người khác.
“Em có một mình đâu vẫn có anh ở đây mà” - Cao Nhất Điển quay người ôm trầm lấy cô gái nhỏ trong lòng.
“Anh đừng nuông chiều em quá em lại tưởng anh là người yêu của em mất” - Mai Anh yếu đuối trong lòng người đàn ông.
Cao Nhất Điển hơi khó hiểu về phụ nữ, đặt tay lên bờ vai của cô.
“Em biết tại sao anh đối xử khác biệt với em không?” - Cao Nhất Điển rụi tàn điếu thuốc lá xuống khay thủy tinh.
Mai Anh tất nhiên không ngốc biết được câu trả lời trong đầu.
“Em biết điều không đòi hỏi chúng ta phải nghiêm túc yêu đương… có phải không?”
Mai Anh hai mắt đàn lên điệu u buồn giữa đêm khuya thanh vắng,
là phụ nữ tìm thấy người mình ưng ý ai mà không muốn có được niềm vui, sự hạnh phúc chứ?
“Em biết tại sao còn mắc phải?”
“Anh đừng hỏi những câu vô nghĩa nữa… anh biết mà em sẽ không trả lời đâu”
Mai Anh buông tay người đàn ông đang ôm lấy mình bỏ vào phòng cô đơn trên chiếc giường lớn.
Cao Nhất Điển tiếp tục quay người hút thuốc không nhìn người phụ nữ, trong lòng vấn vương điều gì đó khó nói thành lời.
Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ nghiêm túc hay thành thật với ai.
Màn đêm càng tối kịt, đêm nay lại không có trăng ngoài ban công nếu không có ánh sáng nhỏ nhe nhói từ điếu thuốc lá sẽ không biết có người đang u sầu vì lời lẽ ban nãy.
“Hứ… đàn bà cũng chỉ là cuộc vui cũng có hồi kết mà thôi!”
Mai Anh cũng chỉ là cuộc vui kéo dài muộn hơn một chút chứ không phải còn dư âm hay luyến lưu điều gì khi cuộc vui đã kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT