Ngày thứ 5 vào buổi sáng trời mát mẻ, nắng nhạt có chút gió nhẹ.

“Tôi biết ngay mà thằng nhóc đó không chịu nghiêm túc kết hôn mà”

Lý Tiêu đập bàn quát bà nắm tay chồng đáp:

“Hai thằng này cấu kết với nhau, chứng tỏ hôm đó hai đứa nó không có đi xem mắt mà sai người khác đi thay, ông tính sao đây?”

Khi biết được chuyện hai người giận lắm ngồi chờ Cao Nhất Điển về sẽ hỏi tội trước.

“Sao em không nói?”

“Được, được, đầu giờ chiều sẽ đến”

Cao Nhất Điển bước vào nhà vừa đi vừa nghe điện thoại mắt có liếc qua bố mẹ nhưng không để tâm.

“Ngồi xuống nói chuyện” - Bố Cao Nhất Điển nhăn mày với thái độ dửng dưng của con trai.

Cao Nhất Điển ngoan ngoãn ngồi xuống ra vẻ miễn cưỡng.

“Mày tại sao hôm đó không đi xem mắt mày có phải không coi tao ra gì rồi không?”

Cái gì không phải chuyện đó giải quyết ổn thỏa rồi sao?

“Bố nói gì thế? Con không hiểu”

“Mày đừng giả nai chính mày sai người đi thay còn dắt con nhỏ Huyền Trân về để qua mắt tao. Hai anh em mày được lắm! Tạo cơ hội xem mắt cả hai đều dùng thủ đoạn như nhau”

Lý Tiêu đang gọi cho Cao Hoàng Kiệt về xử lý cục tức này nuốt không trôi nếu hôm nay tai mắt của mình không phát hiện sớm thì muộn màng biết cũng bằng không.

Cao Nhất Điển mệt mỏi mặc kệ vì đã biết trước vấn đề này của ngày Cao Hoàng Kiệt nói muốn đổi đối tượng xem mắt vì người mà Lý Tiêu sắp xếp cho Kiệt là người cũ trước dây dưa nhưng đã kết thúc được một thời gian.

Cao Nhất Điển đi một mạch lên lầu không quay đầu.

Y như rằng khoảng mười phút sau Cao Hoàng Kiệt đã có mặt.

Anh chẳng biết gì cả chỉ nghĩ đơn giản bố mẹ muốn gặp con dâu.

Lý Tiêu chưa thèm nói vứt bản bằng chứng bao gồm: Hình ảnh, hợp đồng trao đổi.

Cao Hoàng Kiệt lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì sau khi nhìn bản hợp đồng giữa anh và Dược Đan hết đường chối cãi.

“Thuê hẳn người để qua mắt chúng tôi vậy mà còn nghĩ con trai hiểu chuyện lo nghĩ cho tương lai thì ra tất cả mang tên trao đổi qua cái hợp đồng này”

Cao Hoàng Kiệt nhớ đã cất giữ hợp đồng rất kĩ sao mẹ mình lại có nó?

“Mày chấm dứt ngay lập tức với con nhỏ kia đằng nào cũng chỉ là đóng giả trên hợp đồng”

“Không được… chuyện này của con mẹ đừng nhúng tay vào”

Anh bỏ giữa chừng rời đi.

“Hỗn láo mày mau đứng lại cho tao” - Bố anh hết nói nổi nhìn hai thằng mỗi thằng một hướng.



Bảy giờ tối, Cao Hoàng Kiệt ở nhà riêng chờ Dược Đan đi làm về sẽ nói chuyện lúc chiều cho cô.

Khoảng mấy phút sau, có tiếng xe ở trước cổng.

Dược Đan về nhà hơi ngạc nhiên vì có sự xuất hiện của anh.

“Anh về đây chi vậy?!” - Dược Đan tháo gỡ đồ đạc ngồi xuống.

“Bố mẹ tôi đã biết chuyện giữa chúng ta rồi! Giờ thì hợp đồng chấm dứt còn chuyện tiền long tôi không tính với cô nữa”

Gặp hoàn cảnh của Dược Đan anh không muốn đòi lại số tiền đó vì nó đã được giải quyết vào cuộc phẫu thuật của bé Sao mà anh cũng quý bé nữa.

“Ngày mai tôi lập tức chuyển khỏi nhà anh”

Dược Đan bất ngờ nhưng rồi thu hồi lại vẻ mặt ấy cái kim trong bọc cũng có ngày lộ ra.

Làm chuyện giấu diếm vốn không bền lâu.

“Không cần đâu cô cứ ở đây đi đằng nào ngôi nhà này tôi cũng không thường xuyên về”

Cao Hoàng Kiệt còn luyến tiếc với Dược Đan điều gì khó nói nhưng không biết, tâm anh chưa muốn kết thúc với Dược Đan quá nhanh nếu không xảy ra chuyện đó.

“Như vậy thì làm sao được? Tôi không thể ở mà không làm gì cho anh” - Dược Đan vô cùng cùng áy này vì lòng tốt của anh xuất phát luôn giúp đỡ cô có chỗ ở.

“Cô chỉ cần giữ nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp là phí cần trả quen nhau sắp nửa năm rồi không cần quá khách sáo đâu”

“Cảm ơn anh!”

Trước giờ cô chưa gặp người nào như Cao Hoàng Kiệt nên vừa mang ơn lại trân trọng mối quan hệ này.

“Anh đi tắm đi tôi nấu cơm tối chúng ta cùng ăn”

Dược Đan vô cùng hạnh phúc cứ tưởng sẽ có kết thảm khi chấm dứt hợp đồng nhưng do cô nghĩ xa quá rồi.

Coi như bữa tối này dành cho việc ăn mừng vì sớm kết thúc…

“Ủa? Cô tưởng tôi là chồng cô à?!” - Cao Hoàng Kiệt khoanh tay trêu.

“Hả? Không phải vậy đâu tôi thấy anh đã về đây thì ở lại sáng mai hẵng về”

“Ồ, hay chúng ta yêu nhau đi cho đẹp đôi”

Thốt ra câu này từ tâm muốn nói lâu lắm rồi, Dược Đan là kiểu mẫu phụ nữ anh yêu vừa dịu dàng, nhẹ nhàng, xinh đẹp, độc lập, tôn trọng, đáng yêu, đảm đang dễ sợ.

Dược Đan cho rằng anh nói đùa nên không xem trọng chỉ cười đáp:

“Tôi làm sao dám yêu ai chứ?”

“Tại sao?” - Kiệt khó hiểu tại sao một người tốt như cô lại…

“Thôi, tôi đi… lên trên à…nấu ăn đây”

Dược Đan đỏ hết mặt mũi chẳng biết nên làm sao trước mặt Kiệt thành ra có chút run rẩy, giọng nói lắp bắp.

Kiệt ba chấm nhìn theo bóng dáng Đan vào bếp để trốn tránh câu hỏi của mình,

anh cần phải hỏi rõ ràng mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play