Tiểu Ca Ca! Em Nhặt Rác Nuôi Anh!

Chương 1: Viện phúc lợi Thiên sứ (1)


4 tháng


6 giờ rưỡi sáng, viện phúc lợi Thiên Sứ tại Vực sâu Azshara vẫn chìm trong màn đêm dày đặc, chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ tẻ chiếu ra ánh sáng mờ nhạt.

Ký túc xá rất yên tĩnh, bọn trẻ đều đang ngủ ngon lành. Bỗng có vài người quản lý khoác áo choàng xám tới bật đèn sợi đốt rồi mở toang hết những cánh cửa sắt cũ kỹ đang đóng kín.

Một người quản lý bắt đầu rung chiếc chuông đồng trong tay: “Rời giường, tất cả lập tức rời giường.”

Bọn trẻ lục tục bị đánh thức, tiếng sột soạt của quần áo hoà cùng tiếng cọt kẹt phát ra từ chiếc giường sắt cũ kỹ.

Quản lý trưởng đững giữa hành lang hô lớn: “Các vị khách quý ở Vân Điện sẽ tới Vực sâu thị sát, cũng sẽ ghé thăm viện phúc lợi Thiên Sứ chúng ta. Hôm nay dậy sớm nửa tiếng, tự tắm rửa gọn gàng sạch sẽ, tránh cho đoàn khách quý cảm thấy khó chịu.”

Khuôn mặt của đám trẻ vốn còn mang vẻ uể oải buồn ngủ, nghe được những lời này lập tức lên giây cót tinh thần, động tác cũng dứt khoát hơn.

“…… Hai đứa trẻ lần trước được chọn hiện đang có có cuộc sống rất tố tại Vân Điện. Thức ăn và đồ dùng hàng ngày của chúng các ngươi có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được đâu......”

Bọn trẻ nhanh chóng mặc quần áo rồi vút như bay tới phòng tắm. Có đứa giày còn đi không chuẩn, sốt ruột vừa đi vừa lê chân dưới đất.

Nhóm quản lý tiếp tục tuần các phòng, rất nhanh liền dừng lại trước cửa phòng số 16

Căn phòng này trước kia là nhà kho, diện tích không lớn lắm, chỉ kê được 4 cái giường tầng.

Dưới ánh đèn sáng chưng, mấy cái kén đang làm tổ trên giường vẫn nằm im không nhúc nhích.

“Sao còn chưa dậy?” Quản lý trưởng cau mày đánh giá trong phòng.

Người quản lý bên cạnh giải thích: “Tuy tầng này đa phần là mấy đứa nhóc lớn nhưng phòng 16 thì có chút đặc biệt. Bọn nó vừa tròn 6 tuổi, tháng trước mới chuyển từ khu mầm non trên tầng 2 xuống. Hôm nay phải dậy sớm hơn bình thường nên rất khó đánh thức.”

“Hôm nay có rất nhiều quan chức cấp cao tới đây, mục đích chính của chúng ta là tận dụng cơ hội này kiếm thêm sữa bột. Toàn bộ đám trẻ không được phép vằng mặt, mau gọi dậy nhanh lên.”

“Dạ.”

Nhóm quản lý vỗ nhẹ mặt từng đứa rồi cởi hết chăn ra. Tháng 11 ở vực sâu nhiệt độ đã hạ đi rất nhiều, hơi ấm từ chiếc chăn mỏng tiêu tan khiến bọn trẻ dù ngủ sâu thế nào cũng bị cái lạnh đánh thức.

“Rời giường, nhanh lên, không được ngủ nữa”

Cả đám mơ mơ màng màng bò dậy, có đứa trề môi há miệng như sắp khóc nhưng khi nhìn thấy gương mặt của quản lý, chỉ biết nuốt nước mắt xuống, kéo quần áo phía đầu giường mặc vào.

Ánh mắt quản lý dừng ở chiếc giường bên góc trên, phát hiện vẫn còn một đứa đang nằm.

Bé trai chỉ mặc mỗi cái quần lót, không đắp chăn vẫn có thể nhắm mắt kiên trì ngủ. Cậu cuộn người như một quả bóng nhỏ, phồng má, dồn dập mút ngón tay chùn chụt.

Thẩm Quyền Quyền nằm mơ thấy mình đang cầm một cái bánh bao, mới ăn được một nửa thì canteen viện phúc lợi có tuyết rơi, một cơn ớn lạnh thấu xương xâm chiếm toàn cơ thể.

Cậu cảm thấy mình có thể kiên trì tới lúc ăn xong bánh bao, nhưng đột nhiên trời đất quay cuồng, thân thể bay lên rồi hạ xuống, đến khi hai chân chạm đất thì tiếng quát cũng truyền vào trong tai: “Thẩm Quyền Quyền, thức dậy!”

Mọi người trong phòng nhìn Thẩm Quyền Quyền như kẻ say rượu bước đi lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất, quản lý phải giữ một bên tay mới khiến cậu tìm lại được thăng bằng.

Thẩm Quyền Quyền lúc này mới mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là nhìn tay mình, ngẩn người vài giây rồi ngẩng đầu, mờ mịt hỏi quản lý: “Bánh bao của em đâu rồi ạ?”

“Em nói mớ cái gì thế, làm gì có bánh bao nào, mau đi mặc quần áo.”

Thẩm Quyền Quyền thất thần không nhúc nhích, co ngón chân run rẩy, dùng cặp to tròn nhìn chằm chằm quản lý.

“Không thấy lạnh sao? A? Mặc quần áo xong có thể xuống canteen ăn sáng luôn." Quản lý chỉ tay vào giường nói: “Không phải bình thường em thích ăn cơm nhất à, tốc độ lên.”

Thẩm Quyền Quyền không nói gì nữa, bò lại vào giường mặc quần áo. Thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn tay mình, biểu tình có chút hoảng hốt.

“Bánh bao, mình cũng muốn ăn bánh bao lớn……” Tiểu hài tử giường bên cạnh đã xỏ xong giày, trong miệng còn thì thầm vài câu.

Thẩm Quyền Quyền rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn, biết mình vừa nằm mơ, trong lòng ngược lại càng thêm mất mát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao không đợi mình ăn hết bánh bao rồi gọi dậy chứ.”

Trên tầng 2 đều là những bạn nhỏ dưới 6 tuổi, còn có không ít trẻ sơ sinh. Nhóm quản lý thấy mấy đứa trong phòng đã dậy liền đi theo quản lý trưởng lên tầng 2.

Thẩm Quyền Quyền không thích mặc áo thun chui đầu, bởi vì cậu luôn bị mắc kẹt không tìm thấy cổ áo. Lúc này cũng vậy, chỉ là tiếng bước chân của những đứa trẻ khác đã xa dần.

“Dây giày này bị gì vậy......”

Nghe thấy vậy, Thẩm Quyền Quyền mừng thầm, đem nửa người áo thun bao phủ hướng về nơi phát ra âm thanh: “Lâm Đa Chỉ, cậu còn ở đó hả?”

Bé trai ngồi trên giường đối diện đang loay hoay với cái dây giày đáp: “Tớ còn.”

“Cậu giúp tớ kéo cổ áo xuống với, rồi tớ giúp cậu buộc dây giày.”

Hai bạn nhỏ liền hỗ trợ nhau mặc quần áo, màn giày.

Trẻ em ở viện phúc lợi quanh năm chỉ có một chiếc áo thun xám. Khi thời tiết chuyển lạnh cũng chỉ khoác thêm một chiếc áo độn bông cùng màu. Áo khoác bông kia vừa cứng vừa nặng, để tránh bọn trẻ dùng tay áo lau nước mũi, phần dưới ống tay may thêm một miếng vải plastic.

Hiện giờ mới đầu tháng 11, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá rõ rệt, ban ngày đám trẻ ở viện phúc lợi lúc thì mặc áo khoác lúc thì cởi ra. Nếu có người thấy chúng mặc quần áo loạn xạ như vậy chắc sẽ không phân biệt được bây giờ là mùa gì.

Hai cậu bé khoác áo bông, tay cầm bàn chải cùng chậu nhỏ bước ra cửa, trên hành lang đều là đám nhóc lớn hơn đang đùa nghịch lung tung, cả hai chỉ biết dựa vào vách tường để đi.

"Cậu vừa mơ được ăn bánh bao à?" Lâm Đa Chỉ đi phía sau hỏi.

“Ừm, hai cái lận.”

“Nhân gì vậy?”

Thẩm Quyền Quyền nghiêng đầu hồi tưởng: “Tớ không nhớ rõ, chỉ biết là ăn rất ngon thôi."

“Thế có thịt không?”

“Chắc là có đó.”

Lâm Đa Chỉ có chút tiếc nuối: “Cậu mơ thấy ăn đùi gà thì tốt rồi, cái đó toàn thịt không à."

"Chỉ là tớ không nhớ rõ mùi vị đùi gà như nào, chỉ nhớ bánh bao thôi." Thẩm Quyền Quyền chép chép miệng.

“Ờ, tớ cũng vậy."

Đi thêm được hai bước, Thẩm Quyền Quyền đột nhiên xoay người, cong bàn tay bé nhỏ lại như đang cầm thứ gì đó: “Mau đỡ cho tớ, cái bánh bao này nóng quá.”

Cậu nhe răng trợn mắt, miệng thổi phù phù, Lâm Đa Chỉ cũng giả bộ chạy nhanh tới bắt lấy.

“Nóng quá, nóng quá, ăn từ từ thôi ”

“Woah...... Bánh bao thơm quá.”

Hai cậu bé vờ như mình đang ăn bánh bao thơm ngon, phồng miệng nhai ngấu nghiến, còn phát ra tiếng nuốt rõ to.

"Bánh của cậu nhân gì? Cho tớ xem với." Thẩm Quyền Quyền chu mỏ nói.

Lâm Đa Chỉ: “Là nhân đường, của cậu thì sao?”

Thẩm Quyền Quyền cắn một ngụm, vui vẻ nói: “Thịt! Toàn là thịt thôi!”

Đôi bạn nhỏ đang dựa vào vách tường cười ngây ngô thì Thẩm Quyền Quyền bị đẩy một cái, cơ thể cậu lảo đảo lao về phía trước đập vào Lâm Đã Chỉ rồi cả hai ngã sõng soài dưới đất. Bàn chải đánh răng cùng chậu nhỏ do va chạm cũng bị lăn tới giữa hành lang.

“Cút ngay, chó ngoan thì đừng có chắn đường.”

Một đứa trẻ tầm 10 tuổi dùng chân đá văng cái chậu, nhanh chóng chạy lướt qua.

Thẩm Quyền Quyền nằm dưới đất, bất chấp đau nhức trên người, bò qua ôm lấy chậu nhỏ vào lòng. Sau đó mới sờ chỗ vừa bị tác động lực ở sau lưng, tức giận nhìn chằm chằm về hướng tên nhóc kia rời đi


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play