“Cái gì? Đế Cơ bị đâm? Huyết Phượng bị trộm đi?” Bạch tộc lão đang ngủ thì nghe thấy tin dữ này, ông ta trợn mắt há hốc mồm: “Là dư nghiệt Ma tộc kia làm?”

“Đúng vậy thưa đại nhân!” Nữ nô kinh hoảng nói: “Đế Hậu sắp điên rồi, tất cả binh lính trong hoàng cung đang đi tra xét từng nhài”

Đại tộc lão lập tức ngồi dậy từ trên giường, vừa mang giày vừa hỏi: “Đế Cơ thế nào?”

Dù bất hòa với Bạch gia thế nào thì Tô Lâm Yến cũng có. huyết mạch của Bạch gia, hơn nữa hoàng thất và Bạch gia đang đi chung một chiếc thuyền.

“Mau, chúng ta vào cung.” Đại tộc lão vội vàng triệu tập. các tộc lão còn lại.

“Đúng rồi, đi gọi Lộ Nhi ra đây.” Bạch tộc lão sợ hạt giống tốt duy nhất của nhà mình cũng chết trong tay người của Ma tộc.

“Vậy vị đại nhân kia?” Có người do dự hỏi: “Có cần kêu luôn hay không?”

“Ngươi đi gọi thì cường giả Tiểu Thần Cảnh sẽ nể mặt ngươi sao?”

Đại tộc lão trách cứ một tiếng: “Mang Lộ Nhi lại đây là được rồi”

Bách Biến đang rất nhàm chán, thấy đại tộc lão kêu nó đi cùng thì lập tức kinh ngạc: “Cái gì, kêu ta cùng tiến cung?”

Tròng mắt nó xoay tròn: “Được rồi.”

Trong lòng nó lại rất lo lắng, chủ nhân ơi! Ngài nhất định phải trở về trước thời hạn biến thân đấy!

Sau khi người của Bạch gia đều rời đi, không bao lâu sau, Nguyên Tân Toái đã dẫn Ân Niệm về tới Bạch gia.

“Bọn đại tộc lão đều không ở đây, vừa vặn” Ân Niệm túm chặt Nguyên Tân Toái rồi đi vào từ đường.

“Đây là tử trận mà ngươi nói?” Nguyên Tân Toái vừa tiến vào liền nhìn chăm chăm những tượng Phật đó: “Mùi máu †anh...

“Đúng vậy, có thể mở những tượng Phật đó ra không?” Ân Niệm vốn muốn trộm lệnh bài khống chế tượng Phật khép mở, nhưng thứ kia được đại tộc lão mang theo bên người, căn bản không có khả năng xuống tay.

“Tượng Phật thì đơn giản, nhưng tử trận bao trùm toàn bộ không gian dưới chân chúng ta thì không có cách giải” Nguyên Tân Toái nâng tay lên, từng trận pháp ánh sáng hiện ra từ đầu ngón tay hắn.

Sau đó Ân Niệm liền biết cái gì gọi là hài tử được linh lực yên thương, không cần hän đi chỉ dẫn mà vô số linh lực đã vội tràn vào trận pháp của Nguyên Tân Toái, những điểm sáng màu vàng còn nhảy nhót bay tới.

Phải biết rằng, bình thường nàng hấp thu thì đám linh lực. này cứ giống như con trâu cứng đầu dùng dây kéo cũng không nhúc nhích.

“Được rồi, đủ rồi” Nguyên Tân Toái nhíu mày lại, giơ tay phẩy những hạt linh lực còn muốn chen vào trận pháp ra ngoài, những điểm sáng màu vàng bị hẳn đánh ra còn tủi thân co lại thành một cục.

Ngay sau đó trận pháp màu vàng lại tách ra thành hàng ngàn cái rồi bay về phía tượng Phật kia.

“Răng rắc' một tiếng giòn vang rất nhẹ nhàng. Tượng Phật im lặng mở ra.

Vào thời khắc nó mở ra, Ân Niệm vươn tay đeo mặt nạ lên cho Nguyên Tân Toái, tuy răng những người bên trong đều là kẻ đáng thương, nhưng cũng phải phòng ngừa bất trắc.

Nếu bọn họ nhìn thấy gương mặt nàng và Nguyên Tân Toái, không tiếp nhận sự hỗ trợ của họ mà cuối cùng còn cắn ngược họ một ngụm để lấy lòng Bạch gia, vậy chẳng phải nàng làm không công?

Những người bên trong sôi nổi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy mặt Ân Niệm thì họ sửng sốt.

Cái mặt nạ này thật quỷ dị.

“Là, là tới cứu chúng ta sao?” Có người mở to đôi mắt vẩn đục mà hỏi.

“Cái gì cứu chúng ta! Không thấy trên người ả là quần áo. của đệ tử Bạch gia sao, đó là lũ người của Bạch gia! Các ngươi đều không chết tử tế được đâu!” Có nữ nhân đã bắt đầu nhổ nước miếng hét lên về phía Ân Niệm: “Người của Bạch gia đều đáng chết!”

“Các ngươi là một đám ác ma nhai máu thịt người khác, các ngươi sẽ gặp báo ứng!”

Tất cả mọi người dùng ánh mắt oán hận đến cực điểm nhìn nàng, giống như ác quỷ vĩnh viễn không được siêu sinh trong địa ngục.

Ân Niệm quá quen thuộc với ánh mắt như vậy, bởi vì chính nàng cũng mang theo ánh mắt đó mà bị bỏ xuống Ma Giản.

“Ồn ào” Nguyên Tân Toái nhăn chặt mày, giơ tay trực tiếp xé những người đó khỏi tượng Phật rồi ngã mạnh xuống đất.

Nhưng tiếng mắng của những người này lại cùng biến mất.

“Ta, ta ra rồi?”

Thân thể bọn họ đều gồ ghề lồi lõm, bị cắt thịt bị lấy máu, có người không đứng dậy được nữa, nhưng lúc này họ đều

không dám tin chuyện xảy ra trước mắt.

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn tượng Phật vẫn luôn giam giữ mình.

“Ngài... Ngài đã cứu chúng ta?” Cô nương măng sớm nhất nâng gương mặt bị đâm thủng của mình lên, run run giọng nhìn về phía Ân Niệm. “Ngài không phải người của Bạch gia sao? Vì sao ngài lại...”

“Ta không phải người của Bạch gia” Ân Niệm nhìn bọn họ: “Ta cũng không thể cứu các ngươi.”

“Đây là tử trận không giải được, nhưng ta có thể cho các ngươi một lựa chọn, các ngươi có thể lập tức chọn cái chết, hoặc là trở về tượng Phật kia rồi chờ thêm một thời gian.”

Không ai muốn chết, đây là qua niệm của Ân Niệm.

Nàng kéo Nguyên Tân Toái đến phía sau mình không cho. hắn cơ hội mở miệng nói chuyện, cố gắng để những người kia đều chú ý đến nàng mà thôi.

Ân Niệm đã nghĩ tới phản ứng có khả năng xuất hiện kế tiếp.

Có lẽ những người này sẽ mắng nàng, cũng có lẽ sẽ ghi nhớ giọng nói và thân hình của nàng để đi tranh công với người của Bạch gia và đổi lấy một phần tự do, cho nên nàng đã an bài sẵn một 'Bạch Lộ' giả, mặc kệ các tộc lão hoài nghi như thế nào cũng sẽ không nghỉ đến nàng.

Còn Nguyên Tân Toái, đợi lát nữa nàng nhất định có biện pháp hoàn toàn phủi sạch quan hệ của hắn.

Ân Niệm hít sâu một hơi, nàng đã sẵn sàng bị những người này oán trách và phản bội.

“Bịch một tiếng, một nam nhân thiếu một chân đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ân Niệm.

“Bịch 'Bịch!

Liên tục có người quỳ xuống, Ân Niệm lập tức sửng sốt, theo bản năng lui một bước về phía sau rồi lại bị Nguyên Tân Toái đụng phải bả vai.

Mấy nghìn người cùng quỳ xuống, có vài người bị thương nặng đến mức đầu gối không thể cong lại, nói là quỳ thì chỉ bằng bảo là trực tiếp bẻ gấy cái chân đã vặn vẹo của mình thêm lần nữa để nó đập mạnh xuống đất.

Ngàn người quỳ!

“Các ngươi.” Ân Niệm khiếp sợ nhìn họ mà nói: “Các ngươi làm gì vậy?”

“Cô nương!” Nữ nhân vừa rồi mảng hung dữ nhất ngẩng đầu, nửa khuôn mặt của nàng trông rất thanh tú, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một nốt ruồi đỏ giữa mày.

Ân Niệm cứ cảm thấy nhìn nàng hơi quen mắt, hình như đã gặp ở nơi nào rồi.

“Cô nương, ngài là ân nhân của chúng ta.” Nữ nhân kia chỉ còn lại một con mắt đang chảy ra huyết lệ: “Thật xin lỗi, vừa rồi đã nhục mạ ngài.”

Ân Niệm nghĩ tới ngàn vạn khả năng, cả kết cục xấu nhất cũng có.

Nhưng không phải ai trên đời này cũng là người vô sỉ ác độc, cũng có người chịu đủ trắc trở lại không oán hận giận chó đánh mèo, vẫn có được lương tri.

“Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không nói ra chuyện nhìn thấy hai vị vào ngày hôm nay.” Nữ nhân lộ ra nụ cười với Ân Niệm, cười đến vết thương trên mặt đều nứt ra: “Bởi vì chúng †a đã không tính tiếp tục bị Bạch gia tra tấn”

“Chúng ta đều biết tử trận không giải được, chúng ta đã không đợi được đến ngày mai.”

Nữ nhân chậm rãi cúi xuống dập đầu lạy Ân Niệm.

“Xin hãy giải thoát giúp chúng ta, chúng ta không muốn để bọn sài lang ghê tởm kia bòn rút chút linh lực nào của mình nữa.” Nữ nhân nghẹn ngào nói: “Xin hãy huỷ hoại nơi đáng chết này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play